Đối mặt với thái độ hùng hổ dọa người của Tống Vy, Lâm Giai Nhi cũng không giả vờ nữa, khuôn mặt nở một nụ cười khinh bỉ: “Tư cách?”
“Chẳng lẽ tôi nói sai sao?” Tống Vy nhìn cô ta chằm chằm: “Ở đây cô chỉ là nhân viên, còn tôi là vợ của ông chủ cô, tôi là bà chủ. Cô có thấy bà chủ nào nói chuyện với nhân viên không, cho dù là có thì cũng là bà chủ bảo nhân viên ngồi nói chuyện cùng chứ không phải là nhân viên chủ động yêu cầu nói chuyện với bà chủ, cô hiểu chưa?”
“Cô…” Lâm Giai Nhi không biết hôm nay Tống Vy bị điên thế nào mà tự nhiên trở nên lợi hại như vậy, cả người cô ta tức đến run rẩy.
“Những thứ này là của cô sao?” Tống Vy không hề có ý định tha cho cô ta, cô chỉ vào đống đồ chơi và đồ ăn vặt đối diện rồi nói.
Lâm Giai Nhi nhìn Tống Vy cảnh giác: “Cô muốn làm gì?”
Khóe môi Tống Vy nhếch lên lạnh lùng: “Là một nhân viên mà lại để đồ của mình ở văn phòng của ông chủ, tôi còn đang định hỏi là cô muốn làm gì đấy. Cô muốn nói với người khác là quan hệ của cô và ông chủ không tầm thường, hay là nói với người khác cô chính là vợ của ông chủ?”
Câu này của Tống Vy làm cô ta biến sắc, cô ta mấp máy môi nhưng không nói ra được.
Tống Vy thấy vậy, ánh mắt ngập vẻ châm chọc: “Xem ra tôi nói trúng rồi.”
“Không phải, tôi để ở phòng làm việc không hết nên mới để ở chỗ của Hạo Tuấn. Hơn nữa Hạo Tuấn là anh trai nuôi của tôi, tôi để đồ của tôi ở chỗ của cậu ấy thì đã làm sao?” Lâm Giai Nhi không phục.
Tống Vy vuốt tóc: “Hay cho thứ anh trai nuôi, em gái nuôi. Tôi thật sự chưa thấy cô em gái nuôi nào lại suy nghĩ không đứng đắn với anh trai nuôi của mình đấy, cô làm như vậy có xứng đáng với bác sĩ Mạnh không?”
Hiện giờ Tống Vy càng có thể khẳng định, Lâm Giai Nhi ở bên cạnh Mạnh Ngọc không phải thật sự là vì muốn ở bên cạnh anh ta.
Mà là để cô không cảnh giác, sau đó mượn thân phận bạn gái Mạnh Ngọc để tiếp cận với Đường Hạo Tuấn.
Dù sao cũng sẽ không có ai tiếp tục coi một người đã có bạn trai làm tình địch.
Lâm Giai Nhi cắn môi dưới: “Cô Tống, cô nói như vậy thì tôi có thể kiện cô tội phỉ báng.”
Tống Vy cười nhạt hai tiếng: “Cô muốn kiện tôi thì cô đi kiện đi, tôi cũng muốn xem xem cô có thể thắng kiện hay không. Nhưng trước lúc đó thì bây giờ cô bắt buộc phải mang đồ của cô đi. Đây là phòng làm việc của chồng tôi, dựa vào đâu mà lại để đồ của cô, càng chưa kể đến việc cô chỉ là một nhân viên.”
“Cô Tống đố kỵ với tôi như vậy thì tôi càng không mang đi đấy, cô có thể làm gì được tôi chứ?” Lâm Giai Nhi khoanh tay trước ngực, khiêu khích nhìn Tống Vy.
Tống Vy nheo mắt: “Tôi có thể làm gì cô sao, cô sẽ biết ngay thôi.”
Nói xong, cô đứng dậy, cầm đống đồ chơi và đồ ăn vặt trên sofa vứt ra cửa.
Lâm Giai Nhi thấy vậy, vội vàng hét lên: “Cô muốn làm gì?”
Tống Vy không quan tâm đến cô ta, mở cửa lớn của phòng làm việc, vứt thẳng đống đồ đó ra ngoài.
Lâm Giai Nhi chạy qua nhìn thử rồi lập tức hét lên một tiếng: “Tống Vy, cô dám vứt đồ của tôi?”
“Vì sao tôi lại không dám, cô đã chiếm nơi mà cô không nên chiếm, có những tâm tư không nên có, tôi chỉ đang cho cô một bài học thôi.” Tống Vy lạnh lùng nói.
Những người trong phòng thư ký bên cạnh phòng tổng giám đốc nghe thấy động tĩnh, lập tức mở cửa ra xem.
Nhìn thấy Tống Vy và Lâm Giai Nhi đối đầu với nhau thì đều ngơ ngác.
“Thư ký Lâm, thế này là sao vậy?” Có người hỏi.