Tống Vy hơi dao động, nhưng nhìn thấy cánh tay còn đang bó bột của Tống Hải Dương, cô vẫn từ chối: “Thôi vậy, tay của Hải Dương không thể va chạm lung tung, đừng giày vò nó thì hơn.”
“Vậy à, vậy cũng được.” Nụ cười của Kiều Phàm nhạt hơn rất nhiều.
Tống Vy không phát hiện sự khác thường của anh ta, tất cả sự chú ý của cô đều đặt trên người Tống Hải Dương, đương nhiên sẽ không thấy được những thứ khác.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt trời đã sáng.
Kiều Phàm rời khỏi đây, trở về bệnh viện anh ta làm việc. Dù sao anh ta cũng cần đi làm, không thể nào ở lại đây mãi được.
Mà Tống Vy cũng không muốn làm phiền anh ta suốt.
Khoảng tám giờ sáng, Lưu Mộng trở về. Bà ta dẫn theo một y tá mặt mũi hiền lành, nói là bệnh viện giới thiệu.
Tống Vy cũng không nghi ngờ gì, cho phép y tá ở lại.
Lúc cô uống canh, Tống Hải Dương đang nằm trên giường bỗng ho hai tiếng.
Tống Vy nghe thấy âm thanh này thì trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, vội vàng đặt thìa xuống chạy tới bên giường bệnh.
Lưu Mộng cũng vậy, nhanh chóng nhấn nút khẩn cấp trên đầu giường bệnh.
Không lâu sau đó, một nhóm bác sĩ và y tá tới, vây quanh giường bệnh kiểm tra cho Tống Hải Dương.
“Bác sĩ.” Tống Vy nắm chặt hai tay.
Một bác sĩ trong số đó hiểu cô muốn hỏi gì, người đó trả lời cô trong khi đang đeo khẩu trang: “Cô yên tâm đi, thuốc mê đã hết tác dụng, lát nữa đứa trẻ sẽ tỉnh lại.”
“Được, cảm ơn anh.” Tống Vy yên tâm.
Đúng như dự đoán, bác sĩ nói xong câu này không bao lâu, Tống Hải Dương đã mở mắt: “Mẹ…”
“Đây, mẹ đây con!” Tống Vy thấy cậu tỉnh lại thì hốc mắt lập tức đỏ lên, mừng đến chảy nước mắt.
Tống Dĩnh Nhi nằm bò trên giường bệnh cũng mừng rỡ gọi anh ơi.
Lưu Mộng đứng bên cạnh cũng lau nước mắt vì mừng, sau đó bà ta cầm điện thoại ra ngoài gọi cho cục cảnh sát.
“Cục cưng, đau không con?” Tống Vy sờ khuôn mặt trắng bệch của cậu, đau lòng không thôi hỏi.
Tống Hải Dương gật đầu, nghẹn ngào trả lời: “Đau, mẹ, Hải Dương rất đau…”
Giờ phút này, cuối cùng cậu cũng để lộ vẻ yếu ớt mà một đứa trẻ bốn tuổi nên có.
Tống Vy nhẹ nhàng nằm bên cạnh cậu, ôm cậu vào lòng: “Xin lỗi cục cưng, là lỗi của mẹ, mẹ không nên để con ở một mình trong phòng ăn.”
“Một mình?” Tống Hải Dương chớp mắt, nghi ngờ nhìn cô: “Mẹ, mẹ đang nói gì thế, sao lại là một mình?”
Tống Vy dần thôi khóc, vội vã nhìn về phía bác sĩ.
Bác sĩ cũng cau mày: “Cô hỏi thằng bé thêm mấy vấn đề thử xem.”
“Được.” Tống Vy cố nén cảm giác lo lắng trong lòng, thử hỏi: “Cục cưng, con có nhớ vì sao con lại bị tai nạn xe không?”
Tống Hải Dương cau đôi mày nhỏ, bắt đầu nghĩ lại.
Nhưng không lâu sau đó cậu lập tức lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại: “Mẹ, con không nhớ. Con chỉ biết chúng ta cùng ăn cơm trong phòng, sau đó con không nhớ gì nữa.”
Tống Vy hít một ngụm khí lạnh.
Bác sĩ sờ cằm, cuối cùng đưa ra kết luận: “Hình như con cô đã mất một phần ký ức.”
“Mất trí nhớ?” Tống Vy kinh ngạc che miệng, cô không thể tin nổi.
Tống Hải Dương cũng rất kinh ngạc về chuyện mình bị mất trí nhớ.
Chỉ có Tống Dĩnh Nhi là không hiểu gì cả, bé nghiêng đầu hỏi: “Mất trí nhớ là gì vậy mẹ?”