Mục lục
Vợ Bầu Muốn Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1102


“Anh có thể tưởng tượng ra được.” Đường Hạo Tuấn nhướng mày.


Không điên thì cũng bị tức chết.


“Lúc đó, khi Tống Huy Khanh biết được mọi chuyện là lúc ông ta hận Tô Thu nhất. Em sẽ nói cho ông ta biết em có thể giúp ông ta báo thù. Chỉ cần ông ta nói rốt cuộc mẹ em chết như thế nào, thật sự là chết do sự cố hay là họ mưu sát, ông ta chắc chắn sẽ nói cho em nghe. Vì ông ta biết bản thân cũng không sống được bao lâu, không sợ pháp luật truy cứu.” Tống Vy siết chặt nắm tay, lạnh lùng nói.


Đây là kế hoạch của cô, kế hoạch một mũi tên trúng hai đích.


Cô vừa có thể báo thù người ba cặn bã và mẹ kế, vừa có thể điều tra rõ sự thật về cái chết của mẹ mình.


Cớ sao không làm?


Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Giỏi lắm, cách này được.”


“Giỏi phải không.” Tống Vy mỉm cười nhìn anh.


Đôi mắt của Đường Hạo Tuấn tối sầm, lập tức nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn xuống.


Nhưng còn kiêng dè sự có mặt của hai đứa trẻ, không tiện hôn quá sâu. Vậy là Đường Hạo Tuấn nhanh chóng thả Tống Vy ra, buông lời hoa mỹ: “Đây là phần thưởng cho em.”


Tống Vy vừa bực mình vừa buồn cười.


Gì mà phần thưởng?


Rõ ràng muốn sàm sỡ cô thì có.


Trên giường bệnh, hai đứa trẻ nhìn thấy cảnh này đều lén cười trộm.


“Anh ơi, ba lại cắn miệng của mẹ nữa rồi.” Tống Dĩnh Nhi nói nhỏ.


Tống Hải Dương gật đầu: “Anh đã thấy rồi, cứ để họ cắn nhau đi, cắn miệng là chuyện tốt.”


Chứng tỏ ba mẹ rất yêu nhau.


Làm gì có đứa trẻ nào không thích thấy ba mẹ yêu thương nhau chứ?


Hơn nữa, điều quan trọng nhất là ba mẹ thương nhau, cũng thương hai đứa con là bọn chúng.


Dĩ nhiên là bọn chúng cảm thấy gia đình như vậy mới hạnh phúc.


Ngày hôm sau Tống Vy thức dậy trên sofa, còn Đường Hạo Tuấn thì đã đi rồi.


Dì Vương nói hình như là nhận được một cuộc gọi, nội dung có liên quan đến phán quyết cuối cùng của Đường Mãnh, cho nên anh qua đó ngay.


Tống Vy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt một lúc, thấy hai đứa trẻ còn ngủ nên cô không đánh thức các con mà lẳng lặng rời khỏi phòng bệnh.


Ngày mai cô lại phải ra nước ngoài tiếp tục cuộc thi.


Hôm qua trở về, gần như đều lo canh chừng tụi nhỏ, còn rất nhiều chuyện chưa xử lý.


Ví dụ như cho hai đứa trẻ nghỉ học rồi cả tới thăm Trần Nhã Nhã nữa.


Làm thủ tục để hai đứa trẻ nghỉ học rất đơn giản, bàn với bên trường mầm non, ký thoả thuận là được.


Vì vậy chẳng bao lâu, Tống Vy lại rời khỏi trường mầm non, sau đó lái xe tới chỗ bà Trần.


Bà Trần biết cô đã về nên rất vui mừng, vội đưa cô tới nhà tù nữ tìm Trần Nhã Nhã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK