Đường Hạo Tuấn nhếch miệng một cái: “Không phải của bọn họ, của họ vẫn chưa có.”
Nhưng có lẽ cũng sẽ nhanh thôi, không phải hôm nay thì là ngày mai.
“Thế là của ai?” Tống Vy càng thêm nghi ngờ.
Đường Hạo Tuấn liếc nhìn Dĩnh Nhi: “Là của anh và hai con.”
“Hả?” Tống Vy nhíu mày: “Của anh và hai con?”
“Phải, lật đến trang cuối đi.” Đường Hạo Tuấn khích lệ cô.
Tuy Tống Vy không rõ vì sao anh nói kết quả xét nghiệm ADN của anh và hai đứa trẻ là niềm vui bất ngờ, nhưng cô vẫn làm theo lời anh, lật đến trang cuối cùng.
Tống Vy nhìn thấy mấy chữ ‘có quan hệ huyết thống ba – con’ mà bị sốc. Cả người đột ngột đứng bật dậy, bối rối: “Sao có thể thế này được!”
Đường Hạo Tuấn và hai đứa trẻ là ba con ruột thịt!
“Vì sao lại không thể?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô.
Tay Tống Vy run rẩy, không biết phải làm sao: “Chẳng phải anh đã nói anh và hai đứa trẻ không có quan hệ huyết thống sao? Đã xét nghiệm hai lần rồi nhưng cũng không phải kia mà? Hải Dương đã xét nghiệm một lần cũng thế, ngay cả em cũng xét nghiệm thêm lần nữa, kết quả cũng không phải, cho nên lần giám định này…”
“Là thật.” Đường Hạo Tuấn ngắt lời cô, sau đó kể lại chuyện ngày hôm qua Dĩnh Nhi bị tan máu.
Môi Tống Vy run rẩy, bỗng chốc không nói nên lời.
Người có chung huyết thống hiến máu mới bị tan máu, cho nên bản giám định này là thật?
“Nếu là thật, vậy vì sao mấy lần giám định trước lại…” Giọng Tống Vy nghẹn ngào.
“Anh nghi ngờ hai lần giám định trước mình làm, Đường Mãnh đã bố trí nội ứng bên cạnh, cho nên mẫu ADN của hai đứa đã bị đổi từ trước, còn lần của Hải Dương là do Kiều Phàm làm. Em cũng biết Kiều Phàm có ý với em mà, anh ta sợ hai đứa trẻ nhận anh, sợ anh sẽ kết hôn với em vì hai đứa trẻ, còn lần của em thì anh không biết.” Đường Hạo Tuấn giải thích.
Mắt Tống Vy đỏ lên: “Em nhớ ra rồi, ngày em chuẩn bị đi làm giám định thì bị giật túi. Có lẽ chính là tên giật túi đã đổi tóc của anh hoặc là của hai đứa trẻ, cho nên…”
Cô không nói tiếp nhưng mọi người đều hiểu.
Cô thật sự không ngờ phía sau lại có nhiều người không muốn Đường Hạo Tuấn và hai đứa trẻ nhận nhau như vậy.
Nhưng chuyện này lại khiến Tống Vy rất vui. Thì ra cô thật sự không có gì với người đàn ông nào khác. Từ đầu đến cuối, cô cũng chỉ có một người đàn ông là Đường Hạo Tuấn.
Lúc trước cô xem camera của khách sạn cũng không phát hiện ra vấn đề gì.
“Yên tâm đi, anh sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào trong chuyện này. Trình Hiệp đang điều tra rồi, anh sẽ có thể nhanh chóng xác định người hai lần đổi mẫu xét nghiệm ADN có phải do Đường Mãnh sắp xếp hay không.” Đường Hạo Tuấn dịu dàng ôm Tống Vy, hôn lên tóc cô.
Tống Vy ừ một tiếng.
Đường Hạo Tuấn đột nhiên hỏi: “Anh muốn biết rốt cuộc vào cái đêm năm năm trước đã xảy ra chuyện gì vậy? Rõ ràng đêm đó là em, vì sao lúc anh tỉnh lại, bên cạnh lại là Tống Huyền?”
Đêm đó anh bị Đường Hạo Minh bỏ thuốc, còn đưa tới cho anh hai người phụ nữ, đã thế còn chuẩn bị phóng viên, muốn để phóng viên chụp được cảnh thác loạn của anh, để uy hiếp anh.
Sau khi anh biết được, anh đã không vào căn phòng được đặt trước mà đặt một căn phòng khác, định lấy điện thoại của khách sạn gọi cho Trình Hiệp, để anh ta sắp xếp bác sĩ đến. Nhưng rồi anh còn chưa kịp gọi thì đã hoàn toàn mất đi lý trí. Đúng lúc ấy có một người phụ nữ đi vào phòng, anh không nhịn được nữa nên đã xảy ra quan hệ với người phụ nữ kia.