Bởi vì bị ban tổ chức cuộc thi quốc tế đuổi cổ nên rất nhiều tài nguyên thời trang không tìm cô ta nữa. Cho dù cô ta chủ động tìm đến cũng bị từ chối, nào là nói cô ta không nổi tiếng rồi lại nói cô ta không có phong thái người mẫu mà chỉ là người tầm thường thôi, rồi nói cô ta từng làm người mẫu cho Tô Huyền nên chắc chắn cũng không tử tế gì nên không dám nhận cô ta.
Ép cô ta đến đường cùng, chỉ có thể nhận chụp cho mấy tạp chí tầm thường hạng ba, cắt đứt con đường trở thành người mẫu hàng đầu, rồi còn phải đến đây làm thuê kiếm tiền sinh sống.
Mà tất cả những điều này đều do mấy người Tống Vy, Hạ Bảo Châu và Tô Huyền mang đến cho cô ta.
Cứ đợi mà xem. Bọn họ hủy hoại sự nghiệp người mẫu của cô ta, cô ta sẽ không để thế thôi đâu.
Hàn Thư nghiến răng hằm hè rồi bưng khay đồ, quay người bỏ đi.
Tống Vy không biết Hàn Thư đang ghi hận mình, thanh toán xong, cô tạm biệt Hạ Bảo Châu, một mình đi đến bệnh viện tâm thần.
À… cũng không phải một mình. Phía sau còn có hai vệ sĩ cũng đang lái xe đi theo cô nữa.
Tống Vy đến bệnh viện tâm thần, đi thẳng tới phòng Tống Huyền.
Y tá nhận ra cô, mắt sáng lên: “Mợ Đường!”
Cô y tá này chính là người lần trước đưa tóc cho Tống Vy.
Tống Vy cười với cô y tá: “Cô ta ở trong à?”
“Vâng, cô ta vừa tỉnh lại.” Y tá gật đầu.
“Tôi có thể vào trong không?” Tống Vy lại hỏi.
“Tất nhiên là được, mời mợ Đường.” Y tá mở cửa ra.
Tống Vy vào phòng. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tống Huyền đang nhắm mắt, tựa người vào đầu giường.
Cô ta nghe thấy tiếng bước chân mới mở mắt nhìn. Thấy người vào là Tống Vy, lập tức cả người cô ta trở nên cảnh giác: “Là cô!”
“Là tôi.” Tống Vy mỉm cười, đánh mắt nhìn về phía bụng cô ta: “Tôi nghe nói cô có thai nên đến thăm.”
“Hừ, cô lại tốt bụng thế à?” Tống Huyền châm biếm.
Tống Vy ngồi lên ghế mà vệ sĩ vừa kéo tới: “Tại sao lại không chứ? Tội tự thấy bản thân mình lương thiện hơn cô nhiều. Tôi không giống cô vì không muốn hai đứa con tôi biết chúng là con ruột của Hạo Tuấn mà thông đồng với bác sĩ kiểm tra và giáo viên trường mầm non để đánh tráo mẫu ADN của hai đứa nhỏ, thậm chí còn làm cả mấy chuyện ác độc khác mà tôi chưa từng làm.”
“Hạo Tuấn biết con của cô là con ruột anh ấy rồi à?” Nét mặt Tống Huyền thay đổi, giọng nói rít cao.
Tống Vy gật đầu: “Đúng thế, anh ấy biết rồi.”
Tống Huyền bỗng dưng bật cười, tiếng cười đầy châm chọc và tự giễu, cười đến mức tràn ra cả nước mắt: “Quá bất công, ông trời đúng là quá bất công. Tôi phí bao nhiêu công sức che giấu như thế mà không ngờ vẫn để anh ấy biết được. Tống Vy, cô vui lắm nhỉ, hai đứa con của cô là con ruột của Hạo Tuấn, vị trí “mợ Đường” của cô vững chắc rồi.”
“Đương nhiên là tôi rất vui, nhưng có câu này cô nói sai rồi, vị trí mợ Đường này của tôi trước giờ luôn rất vững.” Tống Vy nhìn cô ta: “Được rồi, tôi tới đây không phải để bàn với cô vị trí của mợ Đường của tôi có vững hay không. Tôi hỏi cô, cô định xử lý đứa bé trong bụng thế nào?”
“Cô muốn làm gì?” Tống Huyền che bụng lại, hơi rụt người về sau.