Mục lục
Vợ Bầu Muốn Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1147


Bên ngoài hành lang, Đường Hạo Tuấn tựa lưng vào vách tường lạnh như băng. Tô Thu đứng ở bên cạnh nói gì đó với anh.


Nhưng anh hoàn toàn không để ý tới, chỉ nhắm mắt lại.


“Ông xã.” Tống Vy gọi anh.


Hai đứa trẻ cũng đồng thời gọi ba.


Sau khi Đường Hạo Tuấn nghe thấy liền mở mắt ra, đón hai đứa nhỏ đang chạy tới: “Nói chuyện xong rồi sao?”


“Ừ.” Tống Vy gật đầu.


“Đi thôi.” Đường Hạo Tuấn để hai đứa nhỏ nắm lấy một tay của mình, còn anh thì đưa tay còn lại ra nắm chặt lấy tay của Tống Vy.


Tống Vy mỉm cười: “Đi thôi”.


Gia đình bốn người lướt qua Tô Thu đi về phía thang máy, mà trong lúc đó bọn họ không thèm liếc mắt nhìn Tô Thu lấy một cái, hoàn toàn coi Tô Thu là không khí. Bà ta tức tối giậm chân.


Tống Vy nghe tiếng giậm chân phía sau, không cần quay đầu lại thì cũng có thể tưởng tượng ra được trên mặt Tô Thu lúc này có biểu cảm gì.


“Ông xã, bà ta đã nói gì với anh vậy?” Sau khi vào thang máy, Tống Vy hỏi.


Đường Hạo Tuấn nhìn màn hình hiển thị của thang máy: “Thăm dò anh về Tống Huyền.”


“Anh nói cho bà ta biết rồi à?”


“Không nói gì.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu.


Tống Vy mỉm cười: “Thật ra nói cho bà ta biết cũng không sao, bà ta cũng không cứu được Tống Huyền.”


“Anh biết, nhưng anh không muốn nói chuyện với bà ta.” Đường Hạo Tuấn đáp lại.


Nếu không phải vì chờ cô và hai đứa nhỏ thì anh đã rời đi từ lâu rồi, sẽ không cho phép Tô Thu lải nhải bên tai anh đâu.


“Em đã nói gì với Tống Huy Khanh đấy? Nói cho ông ta biết nguyên nhân bị đổ bệnh chưa?” Đường Hạo Tuấn nhìn về phía Tống Vy.


Tống Vy lắc đầu: “Em vẫn chưa nói, Tô Thu ở bên ngoài nên em không nói, kể cả chuyện Tống Huyền không phải con gái của ông ta em cũng không nói, đợi đến lần sau đi.”


“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu tỏ ý đã biết.


Chẳng bao lâu đã ra khỏi bệnh viện.


Tống Vy nhận được điện thoại của Tống Kim.


Tống Kim đã đến sân bay thành phố Giang.


Tống Vy định đi đón anh ta nhưng Dĩnh Nhi không thể đi lại ở bên ngoài quá lâu được, cho nên cuối cùng Đường Hạo Tuấn đã sắp xếp Trình Hiệp đi đón.


Ngày hôm sau Tống Kim đến bệnh viện thăm Tống Huy Khanh, Tống Vy không đi mà giao hai đứa trẻ cho dì Vương, đi đến công ty.


Giang Hạ thấy cô trở về thì rất vui vẻ: “Vy Vy, sao cậu lại về nữa thế?”


“Tống Huy Khanh sắp chết rồi nên trở về thăm ông ta một chút.” Tống Vy buông túi xuống nói.


Giang Hạ kinh ngạc: “Ông ba tội tệ của cậu sắp chết rồi sap?”


“Ừ.” Tống Vy gật đầu.


Giang Hạ chậc chậc chậc hai tiếng: “Thật đúng là thế sự khó lường, lúc trước sức khỏe vẫn còn rất tốt cơ mà, sao bây giờ lại…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK