Chuyện này anh biết.
Ngày hôm sau Tống Vy đã đeo đôi hoa tai ấy lên.
“Cô giấu thiết bị theo dõi trong hoa tai à?” Trình Hiệp kinh ngạc nhìn Giang Hạ.
Giang Hạ xua tay: “Không phải tôi, là Hải Dương. Hải Dương lo sau này Tống Vy lại xảy ra chuyện, thế nên bảo tôi mua cho thằng bé một thiết bị theo dõi mini, thằng bé gắn thiết bị theo dõi vào hoa tai của Vy Vy, sau đó mới bảo tôi tặng cho Vy Vy, chuyện này Vy Vy cũng không biết.”
Vì Tống Vy không thích Tống Hải Dương thể hiện phương diện này ra bên ngoài nên Tống Hải Dương chỉ có thể âm thầm làm.
Còn bảo cô ấy giữ bí mật với Tống Vy, đừng nói cho Tống Vy biết.
Trình Hiệp lại càng kinh ngạc: “Hải Dương cũng thông minh quá đấy! Không ngờ còn biết trang bị máy theo dõi. Tổng giám đốc, anh biết Hải Dương biết mấy thứ này sao?”
Sắc mặt Đường Hạo Tuấn bình tĩnh, không trả lời anh ta, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác tự hào.
Chẳng những anh biết, mà còn biết cậu bé này là thiên tài thật sự trong lĩnh vực hacker.
Tháng trước, để thử xem kỹ năng hacker của Hải Dương rốt cuộc đã đạt tới trình độ nào, anh cố tình bảo Hải Dương tấn công hệ thống bảo mật của tập đoàn Đường Thị. Hải Dương dễ dàng công phá được, không những thế mà còn nói hệ thống của tập đoàn Đường Thị quá kém, thế nên còn nâng cấp cho hệ thống của tập đoàn Đường Thị.
Hiện giờ nhóm người phụ trách bảo vệ hệ thống tập đoàn ngày nào cũng làm báo cáo, bảo anh chiêu mộ Hải Dương vào tập đoàn.
“Giờ các anh có thể tìm được tung tích của vợ tôi không?” Thu hồi suy nghĩ, Đường Hạo Tuấn nhìn cảnh sát.
Cảnh sát tự tin cười: “Chỉ cần chắc chắn có thiết bị theo dõi thì nhất định có thể.”
Dứt lời, anh ta hỏi Giang Hạ số hiệu cụ thể của máy theo dõi, sau đó bắt đầu gõ phím liên hồi.
Giang Hạ và Trình Hiệp đều nhìn anh ta với vẻ mong chờ.
Nhưng qua chừng mười phút, vẻ tự tin trên mặt cảnh sát không thấy đâu nữa, thay vào đó là vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc.
Thấy vậy, sự chờ mong trên mặt Giang Hạ cũng biến mất, nắm chặt lòng bàn tay hỏi: “Này, không phải là anh không tìm thấy máy theo dõi đấy chứ?”
Trình Hiệp cũng có chút căng thẳng.
Sắc mặt Đường Hạo Tuấn ngày càng lạnh hơn.
“Xin lỗi.” Cảnh sát hơi dè dặt không dám nhìn ba người, áy náy trả lời: “Dựa vào số hiệu, tôi phát hiện thiết bị theo dõi đó đúng là còn hoạt động, nhưng thiết bị theo dõi lại có tường lửa bảo vệ rất chắc chắn, tôi không công phá được, thế nên không thể xác định được thiết bị theo dõi.”
“Vậy mà vừa rồi anh còn nói được.” Giang Hạ tức tới nỗi ngực không ngừng phập phồng.
Cảnh sát cúi đầu: “Xin lỗi…”
“Tổng giám đốc, giờ chúng ta phải làm sao?” Trình Hiệp nhìn Đường Hạo Tuấn.
Sắc mặt Đường Hạo Tuấn âm u bất định, không nhìn ra đang vui hay giận.
Một lát sau, dường như đã nghĩ ra điều gì đó, anh cất tiếng ra lệnh: “Cậu lập tức đến trường mẫu giáo đón ngay Hải Dương và Dĩnh Nhi đến đây.”
“Hả?” Trình Hiệp hơi sững sờ.
Đón hai đứa trẻ tới đây để làm gì chứ?