Tống Vy chỉnh lại đầu tóc và quần áo trên người mình rồi cũng ra ngoài theo.
Cô ra đến phòng khách thì dì Vương đã rót xong một ly nước ấm, đang từ trong bếp đi ra.
Tống Vy nói một tiếng cảm ơn, dùng hai tay nhận lấy rồi uống một ngụm.
Dòng nước ấm đi qua cổ họng xuống đến bụng, làm giảm bớt cảm giác khó chịu trong dạ dày.
Cô khẽ thở ra một hơi, sắc mặt cuối cùng cũng ổn định trở lại.
Cô đưa cốc nước trả lại cho dì Vương.
Dì Vương nhận lấy, còn hỏi thêm một câu: “Cô uống nữa không?”
“Không cần nữa đâu.” Tống Vy xua tay.
Dì Vương cầm lấy cốc, chuẩn bị về phòng bếp dọn dẹp.
Bà mới đi được hai bước thì đã bị Tống Vy gọi lại: “Dì Vương, dì đợi một chút.”
“Sao vậy cô Tống?” Dì Vương dừng bước, quay đầu lại nhìn cô.
Tống Vy xoa bụng mình: “Có đồ gì chua không? Không hiểu sao, tự nhiên tôi muốn ăn đồ chua.”
“Đồ chua?” Dì Vương ngây người ra một lúc, rồi như nghĩ đến chuyện gì bà tự nhiên trở nên nghiêm túc hơn.
Tống Vy vẫn không phát hiện ra, cô khẽ gật đầu “ừ” một tiếng: “Có không?”
“Có có có.” Dì Vương vội vàng trả lời, ánh mắt không kìm được mà quan sát bụng của Tống Vy, bà cố gắng kiềm chế sự phấn khích để nói: “Cô Tống, tôi có thể hỏi cô một câu không?”
“Được.” Tống Vy chớp mắt.
Dì Vương hít sâu vào một hơi, cầm chặt chiếc cốc trong tay rồi hỏi: “Tháng này kinh nguyệt của cô đã đến chưa?”
“Kinh nguyệt?” Tống Vy sững người, sau đó cô lắc đầu: “Vẫn chưa, dì hỏi chuyện này…”
Cô vẫn chưa nói dứt lời thì chính cô đã ý thức được chuyện gì đó, cô trợn tròn mắt không thể tin được, bàn tay kia cũng vô thức đặt lên bụng, cúi đầu xuống nhìn: “Dì Vương, có phải dì đang nghi ngờ tôi mang thai không?”
“Đúng vậy.” Dì Vương quay lại trước mặt cô: “Đúng là tôi nghi ngờ cô đang có thai. Cô xem, ban nãy cô vừa buồn nôn rồi lại còn muốn ăn đồ chua, kinh nguyệt cũng chưa tới, đây không phải là dấu hiệu mang thai sao?”
Môi Tống Vy mấp máy nhưng cô không hề phản bác.
Đúng vậy, tình trạng vừa rồi của cô đúng là rất giống giai đoạn đầu của người đang mang thai.
Bởi vì năm năm trước đây, cô cũng đã từng trải qua tình trạng này. Khi mới mang thai Hải Dương và Dĩnh Nhi, cô cũng cảm thấy buồn nôn, muốn ăn đồ chua, chẳng lẽ cô thật sự đang mang thai sao?
Trái tim cô dần dần đập nhanh hơn, bàn tay cô đang sờ bụng không kìm được ấn vào bên trong, như thể muốn xem xem bên trong có em bé hay không.
Dì Vương thấy vậy, lập tức ngăn cản, lấy tay cô ra: “Ôi trời, cô Tống! Cô đừng ấn mạnh như vậy, nhỡ đâu động thai thì sao?”
Tống Vy nói, giọng nói hơi hoang mang: “Tôi thật sự mang thai rồi sao?”
“Nhất định là vậy rồi.” Dì Vương gật đầu thật mạnh: “Nếu cô và cậu chủ không có biện pháp phòng tránh, thì với những triệu chứng vừa rồi, chắc chắn là cô đã có thai.”
Nghe vậy, tự nhiên Tống Vy không nói được nên lời, trong lòng cô cũng bắt đầu tin, mình thật sự đã có thai.
Bởi vì cô và Đường Hạo Tuấn, ngoại trừ lần đầu tiên cô uống thuốc, từ lần thứ hai trở đi, cô bắt đầu không uống thuốc nữa, mà Đường Hạo Tuấn cũng không đeo bao cao su.