Cúp máy, anh đặt điện thoại xuống, đứng dậy rời khỏi phòng sách.
Vừa mới đi tới đầu cầu thang thì nhìn thấy Tống Vy từ trên lầu đi lên.
Tống Vy cũng đang định tìm anh, vừa nhìn thấy anh, hai mắt liền sáng lên: “Hạo Tuấn, chờ đã.”
Sợ rằng anh sẽ phớt lờ mình, cô nhanh chóng bắt lấy cánh tay anh, không cho anh rời đi.
Đường Hạo Tuấn cũng không hất tay cô ra, khựng chân lại.
Tống Vy thở phào nhẹ nhõm: “Hạo Tuấn, em biết anh không muốn nói chuyện với em. Được thôi, chúng ta nói chuyện khác đi. Sáng nay em đã gửi cho anh một tin nhắn, em muốn cho anh biết một bí mật. Vốn dĩ em muốn tặng anh bí mật này như một món quà sinh nhật, nhưng bây giờ không thể đợi được nữa rồi.”
Nói rồi, cô hít một hơi thật sâu, đè nén sự căng thẳng trong lòng, nhìn anh chậm rãi nói: “Bí mật này là về hai đứa trẻ. Thật ra, bọn chúng chính là con ruột của anh.”
Đồng tử của Đường Hạo Tuấn co rút lại.
Con ruột của anh?
Sao có thể được?
Nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Đường Hạo Tuấn, Tống Vy cúi đầu: “Em xin lỗi vì đã giấu anh chuyện này, bởi vì em sợ anh sẽ giành quyền nuôi hai đứa trẻ với em. Nhưng sau này chúng ta kết hôn, em vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nói cho anh biết, nhưng vẫn chưa có cơ hội thích hợp, nên định làm quà sinh nhật cho anh. Không ngờ lại…”
“Em nghĩ anh sẽ tin sao?” Cô chưa kịp nói hết lời đã bị Đường Hạo Tuấn lạnh lùng cắt ngang.
Tống Vy sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh. Thấy ánh mắt châm chọc của anh, cô trừng mắt không thể tin được: “Hạo Tuấn, anh có ý gì? Anh cho rằng em đang nói dối anh sao?”
“Chẳng lẽ không phải vậy sao?” Đường Hạo Tuấn hất tay cô ra.
Tống Vy lắc đầu: “Đương nhiên không phải, lời em nói là sự thật, bọn trẻ thật sự là con anh. Năm năm trước, vào đêm đó…”
“Được rồi, bọn chúng có phải là con của anh hay không, anh biết rất rõ. Em cho rằng anh chưa làm xét nghiệm ADN sao?” Vẻ mỉa mai trong mắt Đường Hạo Tuấn càng đậm hơn.
Tống Vy sững sờ: “Anh đã làm xét nghiệm ADN? Khi nào? Sao em lại không biết?”
“Lần đầu tiên nhìn thấy Hải Dương, anh đã cảm thấy nghi ngờ rồi, nên anh đã yêu cầu Trình Hiệp lấy mẫu máu của nó để xét nghiệm ADN. Kết quả cho thấy nó không có bất kỳ quan hệ gì với anh.”
“Không thể nào!” Tống Vy lớn tiếng phủ quyết.
Anh là người đàn ông duy nhất của cô.
Sao Hải Dương lại không phải là con của anh được? Rõ ràng hai người giống nhau đến vậy.
“Chắc chắn là vậy, bởi vì anh đã làm giám định tận hai lần, cả hai lần đều cho ra kết quả không phải.” Đường Hạo Tuấn mím môi nói.
Sắc mặt Tống Vy tái nhợt lắc đầu: “Không, không phải, anh nói dối.”
Nếu Hải Dương không phải là con của anh, thì nó là con của ai?
Chẳng lẽ anh không phải người đêm đó sao?
Không, video giám sát cho thấy người đêm đó chắc chắn là anh!
“Hạo Tuấn, có phải anh bị lừa không?” Tống Vy kích động nói: “Hải Dương và Dĩnh Nhi thực sự là con của anh. Hay là chúng ta lại giám định lại lần nữa?