Hai lần giám định, anh cũng không chỉ xét nghiệm mình và Hải Dương, Dĩnh Nhi cũng làm, kết quả cũng không phải là con của anh.
Nhưng bây giờ bệnh viện lại nói cho anh biết, Dĩnh Nhi vô cùng có khả năng là con gái ruột của anh, cái này nói lên cái gì.
Nói lên ba bản giám định DNA kia, có vấn đề.
“Mạnh Ngọc, hai lần giám định đó, là cậu làm cho tôi, tôi muốn biết, cậu có phải lừa gạt tôi ở đâu không?” Đường Hạo Tuấn ngước mắt nhìn Mạnh Ngọc, ánh mắt vô cùng sắc bén, giống như có thể hoàn toàn nhìn xuyên qua người.
“Tôi tuyệt đối không có.” Mạnh Ngọc cau mày trả lời: “Lúc tôi làm giám định, hoàn toàn không lừa gạt cậu, cũng không động tay đông chân.”
Cho nên đây mới là chỗ mà anh ta không nghĩ ra.
Anh ta làm giám định, tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề gì, ba kết quả giám định, chính là không có quan hệ cha con.
Nhưng mà bây giờ hiện tượng tan máu của Dĩnh Nhi làm anh ta hiểu, giữa Dĩnh Nhi và Hạo Tuấn không có quan hệ cha con gần như là không thể.
Cho nên, chỗ này đến cùng là xảy ra sai sót ở đâu?
Nhìn ra Mạnh Ngọc không nói dối, Đường Hạo Tuấn trầm mặc mấy giây, mới lại mở miệng: “Cậu không động chân động tay, không có nghĩa là người khác không có, nhưng đến cùng giám định có động tay động chân hay không, chỉ cần đợi kết quả giám định bên này ra sẽ biết.”
Nói xong, anh hạ mi mắt xuống, không lên tiếng nữa.
Mạnh Ngọc nhìn anh nắm chặt hai tay, biết lúc này anh đang căng thẳng.
Là đang căng thẳng với kết quả một lúc nữa sao? Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Kỳ thật không chỉ Đường Hạo Tuấn đang căng thẳng, ngay cả bản thân Mạnh Ngọc cũng rất căng thẳng.
Bởi vì kết quả một lúc nữa, nếu thật sự khác với kết quả giám định của anh ta, vậy nói rõ, kết quả giám định của anh ta, thật sự có vấn đề.
Bên cạnh anh ta, có người không muốn cha con Hạo Tuấn nhận nhau.
Nghĩ vậy, Mạnh Ngọc chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Đợi khoảng một tiếng, kết quả còn chưa có, dì Vương đã đến.
“Cậu chủ, Dĩnh Nhi đã ra khỏi phòng phẫu thuật, bây giờ đưa đến phòng bệnh.” Dì Vương vui vẻ cười nói.
Lông máy nhíu chặt của Đường Hạo Thân cũng giãn ra, khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi, dì về trước xem đứa nhỏ, đợi kết quả ra, tôi lại qua đó.”
“Vâng.” Dì Vương gật đầu, lại vội vàng rời đi.
Bà vừa đi không lâu, cửa phòng xét nghiệm lại mở ra, một y tá đi từ bên trong ra: “Anh Đường Hạo Tuấn có ở đây không?
Nghe thấy tên mình, Đường Hạo Tuấn thấy tim mình siết lại giao Tống Hải Dương cho Mạnh Ngọc, đứng dậy: “Tôi đây.”
Y tá đưa tài liệu trên tay qua: “Đây là kết quả giám định DNA của anh và hai đứa bé.”
Đường Hạo Tuấn nhìn kết quả giám định mà y tá đưa đến, hơi nhắm mắt lại, điều chỉnh tâm trạng trong lòng, rồi mới nhận lấy.
“Trực tiếp lật đến cuối.” Mạnh Ngọc nhắc nhở.
Phần trước không cần xem, xem cũng không có ý nghĩa gì, chỉ nhìn kết quả cuối cùng là được rồi.