Bọn họ cũng nào ngờ được Dĩnh Nhi xảy ra chuyện.
Tống Vy siết chặt tay, nhìn thấy tư thế của Tống Hải Dương thì nhíu mày: “Hải Dương sao thế? Sao lại nằm sấp?”
“Vì cứu Dĩnh Nhi nên Hải Dương bị Lâm Giai Nhi đá trúng hai lần, mông bị thương, anh vừa dẫn thằng bé đi thay thuốc bên khoa ngoại.” Đường Hạo Tuấn trả lời.
Tống Vy nghe xong bèn vội vàng đi tới, kéo quần thằng bé xuống, nhìn cái mông vốn trắng mịn nay lại đỏ tía, trong lòng cô sôi trào thù hận.
“Lâm Giai Nhi!” Tống Vy cắn môi, gằn từng chữ một, trong giọng nói tràn ngập vẻ lạnh lẽo.
Nếu Lâm Giai Nhi động tới cô thì có lẽ Tống Vy đã không hận tới vậy.
Nhưng Lâm Giai Nhi tuyệt đối đừng có động đến hai con của cô.
Đợi đấy, thù này, cô nhất định phải trả lại gấp bội!
“Em muốn biết, rõ ràng anh đã bắt Lâm Giai Nhi lại rồi cơ mà? Tại sao cô ta vẫn ra ngoài rồi ra tay với hai đứa bé được?” Tống Vy quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn biết, cô đang trách anh.
Trách anh không chăm sóc tốt cho hai đứa trẻ, trách anh không giam giữ Lâm Giai Nhi cẩn thận, cho nên mới để cô ta làm tổn thương hai đứa trẻ.
“Không phải ba đâu. Mẹ ơi, không phải lỗi của ba.” Đường Hạo Tuấn chưa kịp trả lời thì Tống Hải Dương đã nói thay anh.
Đường Hạo Tuấn cúi đầu liếc nhìn cậu nhóc ngồi trên sofa.
Con ngoan, không uổng công ba thương con.
“Không phải ba?” Tống Vy nhíu mày.
Tống Hải Dương liên tục gật đầu: “Ba không thả Lâm Giai Nhi ra. Là chú Mạnh, chú ấy thả Lâm Giai Nhi ra.”
“Chú Mạnh? Mạnh Ngọc?” Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Là cậu ta. Anh không ngờ cậu ta lại là tên ngu xuẩn như vậy, yêu Lâm Giai Nhi đến nỗi u mê đầu óc rồi.”
Ban đầu anh còn nể tình là bạn tốt nhiều năm nên mới đồng ý để Mạnh Ngọc đến gặp Lâm Giai Nhi nửa tiếng mỗi ngày. Nhưng anh không ngờ chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, Mạnh Ngọc đã bị Lâm Giai Nhi thuyết phục, thả cô ta ra.
Buồn cười nhất chính là Mạnh Ngọc vốn làm bác sĩ, vậy mà lại tin tưởng một người bẩm sinh không có sự đồng cảm, sau khi rời khỏi đó sẽ sửa chữa lỗi lầm, không gây tổn thương cho người khác. Không ngu thì là gì nữa?
Tống Vy siết chặt nắm đấm: “Hóa ra là anh ta!”
“Ba còn đánh chú Mạnh nữa đấy ạ.” Tống Hải Dương lại nói.
Tống Vy nghe thấy vậy, lửa giận trong lòng xem như vơi đi một ít: “Anh ta bị đánh cũng đáng. Nhưng mà em muốn biết, anh định xử lý chuyện của Mạnh Ngọc như thế nào? Bởi vì anh ta thả Lâm Giai Nhi ra mới khiến cho hai đứa con em bị thương, cho nên em hy vọng anh đừng làm bạn với Mạnh Ngọc nữa, nếu không chúng ta lập tức ly hôn.”
Đường Hạo Tuấn nghe thấy hai chữ ly hôn thì mím môi, rõ ràng anh không thích nghe.
Anh trầm giọng trả lời: “Anh đã cắt đứt quan hệ với Mạnh Ngọc rồi, còn xử lý cậu ta như thế nào thì bây giờ vẫn chưa được. Cậu ta còn rất nhiều bệnh nhân đặt lịch hẹn làm phẫu thuật từ trước. Nếu anh ra tay với cậu ta sẽ không công bằng với những người bệnh kia, chờ đến khi bắt được Lâm Giai Nhi rồi tính. Yên tâm đi. Mạnh Ngọc không phải Lâm Giai Nhi, cậu ta biết mình đã làm sai, sẽ không chạy đâu.”