Nếu anh làm tốt thì cô nghĩ cô có thể bỏ qua những hiềm khích lúc trước vì đứa con trong bụng mình.
Nhưng nếu anh làm không tốt, vậy thì ý định ly hôn của cô sẽ không bị lung lay nữa, bởi vì sự thật đã chứng minh hai người không thích hợp để ở bên nhau.
Đường Hạo Tuấn, liệu anh có làm tôi thất vọng không?
Lông mi Tống Vy run lên, trong lòng không có bất kỳ lòng tin nào.
Buổi trưa, sau khi Tống Vy họp xong, cô ra ngoài tìm đại đồ ăn ăn cho xong bữa rồi đến đại sứ quán xin visa.
Thứ tư tuần sau cô sẽ ra nước ngoài tham gia thi đấu, bây giờ nộp đơn xin visa thì sẽ lấy được trước thứ tư tuần sau.
Sau khi lấy được visa, Tống Vy lại lái xe trở về công ty.
Vừa bước vào, nhân viên bên trong đã nhìn cô với vẻ tràn đầy thích thú.
Tống Vy bị bọn họ nhìn không được tự nhiên, tưởng trên người mình có gì, tò mò cúi đầu nhìn xuống nhưng lại không thấy gì cả. Cô không nhịn được mà hỏi: “Sao thế, sao ai cũng nhìn tôi vậy?”
“Sếp, sếp đến xem phòng làm việc của mình đi, có bất ngờ đấy.” Có người nhắc nhở.
“Bất ngờ sao?” Tống Vy chẳng hiểu gì: “Bất ngờ gì vậy?”
Cô tò mò đi về phía văn phòng của mình, những nhân viên sau lưng đều đang nhìn chằm chằm theo cô.
Dưới sự chú ý của mọi người, Tống Vy vừa mở cửa phòng làm việc đã bị cảnh tượng bên trong làm cho giật mình.
Phòng làm việc của cô được chất đầy hoa hồng đỏ tươi, gần như không có chỗ để chân, cả văn phòng như trở thành một biển hoa.
Tống Vy che miệng, một lúc sau mới tỉnh táo lại: “Sao lại thế này, ai mang tới vậy?”
“Còn có thể là ai nữa? Chồng cậu đó.” Giang Hạ cầm một tài liệu đi qua sau cô.
Tống Vy quay lại: “Là của Đường Hạo Tuấn sao?”
“Đúng vậy.” Giang Hạ gật đầu, sau đó đóng tập tài liệu lại rồi kéo cô sang một bên: “Vy Vy, rốt cuộc cậu và tổng giám đốc Đường có chuyện gì vậy? Không phải lúc trước anh ta vẫn còn bạo lực lạnh với cậu sao? Sao bây giờ lại dùng viên đạn bọc đường theo đuổi cậu vậy.”
Tặng bao nhiêu hoa xong còn tặng cho mỗi nhân viên trong văn phòng một món quà nhỏ, trông có khác nào đang theo đuổi vợ đâu.
Tống Vy giật khóe miệng: “Bởi vì mọi hiểu lầm đã được hóa giải hết rồi.”
“Hóa giải hết rồi?” Giang Hạ chớp mắt, sau đó vui vẻ hỏi: “Nói như vậy thì mối hiềm nghi của bác gái đã được xóa bỏ rồi à, nếu không thì tại sao tổng giám đốc Đường lại theo đuổi cậu lần nữa chứ.”
Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy.”
“Nói cho tớ biết đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?” Giang Hạ sốt sắng kéo cô vào phòng làm việc của mình.
Tống Vy dở khóc dở cười, nhưng cô vẫn kể lại mọi việc.
Giang Hạ nghe xong trong lòng cảm thán không thôi: “Thì ra là như vậy à. Cũng may trí nhớ của cậu khôi phục kịp thời, nếu không thì sẽ giống tớ và Kiều Phàm rồi.”
Mặc dù cô ấy cũng không ngừng điều tra sự thật năm đó, muốn cho Kiều Phàm biết rằng ba mẹ cô ấy thực sự chưa bao giờ làm điều gì tổn thương ba mẹ anh ta.
Nhưng đến nay vẫn chưa có kết quả gì.
Nếu không phải vì mong muốn trả lại được sự trong sạch cho ba mẹ và mình thì có lúc cô ấy cũng đã muốn bỏ cuộc.