Sau đó, hai người rời khỏi đồn cảnh sát, tới nhà họ Tống xem xét hiện trường nơi Lưu Mộng gặp bất trắc.
Hiện trường đã được cảnh sat phong tỏa, còn có cảnh sát đang điều tra bên trong, Tống Vy có giấy chứng nhận của đồn cảnh sát nên được vào dễ dàng.
Vừa vào, Tống Vy đã nhìn thấy hình người mà cảnh sát vẽ bằng vạch trắng trên mặt đất, đó chính là nơi Lưu Mộng nằm sau khi ngã khỏi cầu thang.
Nhìn nơi đó, Tống Vy lập tức ngồi sụp xuống, bưng mặt khóc.
Đường Hạo Tuấn đứng cạnh cô, yên lặng ở bên cô.
Khóc một hồi lâu, Tống Vy đứng lên, hít sâu vài hơi, chớp đôi mắt sưng đỏ, được Đường Hạo Tuấn kéo dậy.
“Em muốn lên tầng xem xem.” Tống Vy ngẩng đầu nhìn về phía trên lầu.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Anh đi cùng em.”
“Được.” Tống Vy mấp máy miệng, được anh đỡ lên lầu.
Cô không được đỡ thì sẽ không ổn mất, khóc mấy lần, đã sớm không còn sức lực.
Hon nữa vừa ngồi ngồi xổm hồi lâu, chân cũng đã tê rần.
Rất nhanh, hai người lên lầu, Tống Vy đứng ở lan can nhìn xuống.
Tuy căn biệt thự này chỉ có hai tầng, nhưng độ cao khoảng mười mấy mét, ngã từ đây xuống, chỉ nghĩ thôi cũng biết sẽ có kết quả thế nào.
Hai tay Tống Vy nắm chặt lấy lan can, ánh mắt nhìn chằm chằm hình vẽ người dưới lầu, khàn giọng nói: “Hạo Tuấn, anh nói xem, lúc mẹ em ngã từ đây xuống, bà ấy tuyệt vọng tới nhường nào chứ.”
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn thoáng động, không nói gì.
Tống Vy cũng không nhất định muốn anh phải tiếp lời, dù sao thì cô cũng chỉ cảm thán thôi.
Hai người đứng ở đây một lát, không phát hiện ra manh mối nào đáng nghi, lúc này chợt có cảnh sát tới thúc giục hai người rời đi.
Dù sao thì đây cũng là hiện trường vụ án, tuy họ có được giấy chứng nhận được phép vào, nhưng thời hạn cũng chỉ được một tiếng.
Hiện giờ đã hết thời gian một tiếng, đã đến lúc phải rời đi rồi.
Tống Vy cũng không làm khó cảnh sát, rời khỏi nhà họ Tống cùng Đường Hạo Tuấn, trở về biệt thự.
Vì chuyện Lưu Mộng qua đời, hai đứa trẻ cũng xin nghỉ, không tới trường mẫu giáo nữa mà luôn ở trong biệt thự, thấy Tống Vy và Đường Hạo Tuấn trở về, chúng vội vàng chạy tới, mỗi đứa ôm lấy một chân.
“Mẹ ơi, bọn con không còn bà ngoại nữa rồi phải không ạ?” Tống Dĩnh Nhi ngước chiếc đầu nhỏ lên, hốc mắt đỏ ửng, nói.
Tống Vy xoa đầu cô bé, giả vờ kiên cường nói: “Còn chứ, bà ngoại mãi mãi là bà ngoại của Dĩnh Nhi, chỉ là sau này, bà không thể ở bên Dĩnh Nhi nữa, bà đã lên trên trời rồi mà thôi.”
Dứt lời, cô chỉ lên bầu trời.
Tống Dĩnh Nhi ngây thơ chớp mắt: “Thật sao ạ?”
Đường Hạo Tuấn ôm Tống Dĩnh Nhi lên: “Thật chứ. Bà ngoại biến thành ngôi sao, buổi tối Dĩnh Nhi có thể nhìn, ngôi sao sáng nhất chính là bà ngoại.”
“Ba nói đúng đấy.” Tống Hải Dương cũng gật đầu.
Tống Hải Dương thông minh hơn Tống Dĩnh Nhi rất nhiều, còn đang học chương trình cấp ba, cậu hiểu rõ chết là gì, không giống Tống Dĩnh Nhi chỉ biết lơ mơ.