Cho nên Đường Hạo Tuấn cũng không để bụng Đường Mãnh sống thêm một khoảng thời gian nữa.
Biệt thự nhà họ Lâm, Lâm Giai Nhi cũng từ trên mạng biết được kết cục của Đường Mãnh, cả người bị dọa tới mức điện thoại cũng rơi.
Hạo Tuấn vậy mà lấy được di chúc rồi, đưa Đường Mãnh vào tù.
Vậy cô ta thì sao?
Trong di chúc có manh mối liên quan tới cô ta không?
Cơ thể của Lâm Giai Nhi lạnh toát, hoàn toàn không biết trong di chúc có manh mối liên quan tới cô ta.
Nhưng mặc kệ có hay không, cô ta đều không thể tiếp tục ở lại đây nữa.
Cô ta phải rời đi, buộc phải rời đi!
Nếu không đợi khi Hạo Tuấn tra tới cô ta thì cô ta xong đời rồi.
Nghĩ vậy, Lâm Giai Nhi run rẩy nhặt điện thoại lên, gọi cho Mạnh Ngọc: “Ngọc…”
“Giai Nhi.” Mạnh Ngọc vừa làm xong một ca phẫu thuật, từ trong phòng phẫu thuật bước ra, giọng nói rất mệt mỏi: “Tìm tôi có chuyện gì không?”
“Ngọc, chuyện tôi nói lần trước, anh suy nghĩ thế nào rồi?” Hai tay của Lâm Giai Nhi siết chặt chiếc điện thoại hỏi.
Mạnh Ngọc cụp mí mắt: “Xin lỗi Giai Nhi, tôi không thể đồng ý…”
“Không, anh nhất định phải đồng ý, anh cũng buộc phải đồng ý!” Lâm Giai Nhi không đợi anh ta nói xong thì trực tiếp cắt ngang lời của anh ta, giọng nói sắc bén chói tai.
Mạnh Ngọc cho dù không nhìn thấy, cũng có thể tưởng tượng được bộ dạng của cô ta lúc này điên dại như nào.
“Giai Nhi, em bây giờ ở biệt thự, cố gắng phản tỉnh nhận sai, có lẽ Hạo Tuấn sẽ mềm lòng mà tha cho em một lần, nhưng đột nhiên chạy mất, sẽ chỉ càng chọc giận Hạo Tuấn.” Mạnh Ngọc thở dài, mệt mỏi khuyên.
Lâm Giai Nhi tức đến cả người run rẩy: “Cái gì mà chỉ sẽ càng chọc giận Hạo Tuấn, anh rõ ràng chính là sợ bản thân anh chọc giận Hạo Tuấn đúng không, cái đồ hèn, đồ thỏ đế!’
Sắc mặt Mạnh Ngọc tối sầm lại: “Em xem tôi như vậy sao?”
“Lẽ nào không phải sao? Anh nói anh thích tôi, anh yêu tôi, anh tại sao trước đây không tỏ tình với tôi, không phải nhát gan thì là cái gì, bây giờ tôi bị nhốt ở trong biệt thự, kêu anh tới cứu tôi ra, anh cũng không chịu, không phải là đồ hèn nhát thì là gì?” Lâm Giai Nhi lớn tiếng gào lên.
Mạnh Ngọc cười khổ, trong tim dường như có dao đang cứa qua, đau tới nhỏ máu: “Có lẽ vậy, rất xin lỗi Giai Nhi, cả hèn nhát tôi không cứu được em.”
Quá đau lòng, Mạnh Ngọc chuẩn bị cúp máy.
Mà Lâm Giai Nhi ngây dại.
Cô ta vốn nói anh nhát gan thỏ đế, chỉ là muốn dùng kế khích tướng với anh ta, khiến anh ta đồng ý cứu cô ta ra ngoài.
Nhưng không ngờ, anh ta vậy mà trực tiếp thừa nhận mình là đồ hèn nhát.
Anh ta thà thuận nhận, anh ta cũng không bằng lòng cứu cô ta!
Lâm Giai Nhi hận chết Mạnh Ngọc, hận không thể trực tiếp xé xác Mạnh Ngọc.