Tống Vy nghe ra được ý tị nạnh, hơi nghiêng đầu liếc nhìn anh, cảm thấy dở khóc dở cười.
“Ba ơi.” Tống Dĩnh Nhi nhẹ chớp mắt, ngoan ngoãn cất tiếng gọi.
Giọng nói của bé con mềm nhũn, không hề có chút sức lực, còn khàn đặc khiến người nghe không khỏi đau lòng.
Mũi Tống Vy cay cay nhưng vẫn cố duy trì nụ cười trên khuôn mặt. Cô nắm lấy bàn tay bé bỏng của bé con, nói: “Bé cưng, con còn đau nữa không?”
Cái miệng nhỏ nhắn của Tống Dĩnh Nhi mếu máo, nước mắt rưng rưng trông vô cùng đáng thương, trả lời: “Đau ạ. Mẹ ơi Dĩnh Nhi đau lắm. Cô Lâm hư, cô đẩy Dĩnh Nhi ngã ra đất, còn đá anh nữa, anh đâu ạ?”
“Anh con đi tiêm rồi.” Tống Vy lau nước mắt cho cô bé rồi đáp.
Trước lúc xem camera giám sát, dì Vương đã đưa Tống Hải Dương đi tiêm mũi chống phù nề.
“Anh có sao không mẹ?” Tống Dĩnh Nhi quan tâm hỏi.
“Anh không sao.” Đường Hạo Tuấn đáp lời.
Tống Dĩnh Nhi nhoẻn miệng cười: “May quá.”
“Bé cưng ngoan.” Tống Vy vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt của cô bé.
Con bé đúng là quá hiểu chuyện, bản thân đã thành ra thế này rồi nhưng vẫn nhớ quan tâm anh trai. Một đứa bé đáng yêu nhường này.
Sao người phụ nữ điên Lâm Giai Nhi kia lại ra tay được thế!
“Đúng rồi bé cưng, mẹ nói cho con nghe một tin tốt lành.” Tống Vy chợt mỉm cười.
Đường Hạo Tuấn nhướng mày, hiển nhiên anh đã đoán ra được tin tốt mà cô muốn nói là gì, đôi môi mỏng hơi mỉm cười.
Tống Dĩnh Nhi chớp mắt, thắc mắc hỏi: “Tin tốt gì thế hả mẹ?”
Tống Vy đổi vị trí cho Đường Hạo Tuấn để anh đến gần bé con hơn nữa, sau đó trả lời: “Đây là ba đó nhé.”
“Con biết mà.” Tống Dĩnh Nhi gật đầu.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn quay lại nhìn nhau rồi mỉm cười, nói tiếp: “Bây giờ không giống trước. Ba là ba ruột của Hải Dương và Dĩnh Nhi, là ba ruột đó nha.”
Tống Dĩnh Nhi không thông minh như Tống Hải Dương để hiểu một đứa trẻ được sinh ra thế nào.
Nhưng bé biết không có ba thì mẹ sẽ không sinh được em bé.
Mà mẹ và ba ruột mới có thể sinh ra Dĩnh Nhi và anh trai. Nếu mẹ ở cùng chú nào khác, vậy đứa trẻ được sinh ra sẽ không phải Dĩnh Nhi và anh trai nữa mà là bạn nhỏ khác. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cho nên cô bé và anh trai có ba ruột của mình. Vì ba Đường ở bên mẹ cho nên hai bé mới gọi chú ấy là ba thôi, nhưng đó không phải là ba ruột sinh ra cô bé và anh trai.
Thế nhưng bây giờ mẹ lại nói với cô bé là ba Đường chính là ba ruột của cô bé và anh trai, chính là ba ruột sinh ra cô bé và anh trai. Điều này sao có thể không khiến cho cô bé cảm thấy bất ngờ được?
“Ba là ba ruột của con ạ?” Tống Dĩnh Nhi nhìn chằm chằm Đường Hạo Tuấn, ngờ nghệch hỏi.
Đường Hạo Tuấn vuốt ve mái tóc của cô bé, trả lời: “Phải, ba là ba ruột của Dĩnh Nhi.”
Tống Dĩnh Nhi không hề biết đến chuyện giám định huyết thống ba con lúc trước, cho dù cô bé biết cũng sẽ không để tâm vì vốn dĩ cô bé không hiểu được.
Cô bé chỉ biết rằng anh trai nói ba không phải là ba ruột thì là không phải.
Nhưng bây giờ ba nói ba là ba ruột, thế thì chắc chắn là đúng rồi.
Vậy là Tống Dĩnh Nhi mím môi, òa lên gào khóc.