Tống Vy lắc đầu lia lịa: “Điên rồi, anh điên thật rồi!”
“Em nói tôi điên thì cứ cho là tôi điên rồi đi, tôi cũng đâu ngờ sẽ chìm đắm vào em đâu.” Đường Hạo Minh chỉnh lại ít tóc rối của cô.
Tống Vy quay đầu đi chỗ khác, không muốn để anh ta chạm vào cô.
Nhưng Đường Hạo Minh lại mạnh mẽ xoay mặt cô lại: “Vy Vy, tôi yêu em thật mà, ở bên tôi được không. Nếu em đồng ý, tôi có thể để em sinh đứa con trong bụng ra cho Hạo Tuấn. Tôi là người rất rộng lượng.”
“Rộng lượng sao?” Vẻ mặt Tống Vy trở nên khó coi: “Tôi cần cái rộng lượng của anh chắc? Tôi là vợ của Đường Hạo Tuấn, là vợ của em họ anh. Tôi đang mang thai con của em họ anh. Con của tôi không do anh quyết định xem có thể sinh ra hay không, anh cũng không có cái quyền quyết định đấy. Cút, cút đi cho tôi!”
Sắc mặt Đường Hạo Minh sa sầm xuống, dường như đã bị chọc giận rồi, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Vậy là, đã nói nhiều như thế rồi mà em vẫn không muốn ở bên tôi đúng không?”
Tống Vy nhìn anh ta đầy mỉa mai, không trả lời.
Đường Hạo Minh nắm chặt tay, sau đó mỉm cười: “Cũng chẳng sao, em không đi thì tôi sẽ bắt em đi, giam em lại, một ngày nào đó em sẽ bằng lòng tình nguyện ở bên tôi mà thôi.”
Mặt Tống Vy biến sắc: “Anh muốn bắt tôi đi?”
“Đúng thế, ai bảo em không muốn cơ chứ. Vậy nên tôi đành phải dùng cách đó thôi. Hai đứa con kia của em tôi sẽ không động vào, chờ sau khi chúng ta rời đi, tôi sẽ thả chúng đi thôi.” Đường Hạo Minh vuốt ve mặt cô, sau đó bế cô lên, đi về phía cửa công viên.
Tống Vy tức điên lên, tay chân vung loạn xạ: “Thả ra, Đường Hạo Minh, anh thả tôi ra, tôi không đi đâu với anh hết, anh thả tôi ra!”
Đường Hạo Minh coi như không nghe thấy, còn ôm cô chặt hơn để cô không giãy ra được.
Tống Vy thấy cửa ra công viên càng lúc càng gần, cả người cũng hoảng hốt.
Chẳng lẽ cô sắp bị Đường Hạo Minh bắt đi thật sao?
Không, không được!
Tống Vy cắn răng, hét to kêu cứu. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Đường Hạo Minh cúi đầu nhìn cô: “Vô dụng thôi, trước khi đến đây tôi đã thu dọn cả rồi, sẽ không có ai đến cứu em đâu!”
“Ồ, vậy sao?” Đường Hạo Minh vừa dứt lời, một giọng nói đầy khinh bỉ đã vang lên.
Đường Hạo Minh dừng bước, sắc mặt âm trầm nhìn về phía trước.
Tống Vy đang bị anh ta bế cũng nhìn về phía trước, như bắt được cọng rơm cứu mạng, ánh mắt cô lóe lên tia hy vọng mãnh liệt: “Trợ lý Trình!”
Người đến là Trình Hiệp, sau lưng Trình Hiệp còn có cả một nhóm vệ sĩ.
Trình Hiệp lo lắng nhìn Tống Vy: “Mợ chủ yên tâm, tôi sẽ cứu cô.”
Tống Vy gật đầu lia lịa, trong lòng đã không còn hoảng hốt nữa.
Đường Hạo Minh ôm chặt lấy phần eo và chân của cô, chặt đến nỗi khiến cô đau nhíu cả mày lại.
Trình Hiệp thấy vậy, cau chặt mày: “Đường Hạo Minh, mau thả mợ chủ ra, nếu không tôi sẽ không khách khí với anh nữa đâu!”
Đường Hạo Minh cười chế nhạo: “Tôi không thả thì sao!”