“Cô ấy không sao, chỉ là gần đây không nghỉ ngơi đủ, tinh thần quá áp lực, ăn uống thiếu chất nên mất sức ngất đi, may mà đứa bé trong bụng không sao, nhưng sau này phải chú ý một chút.” Bác sĩ tháo khẩu trang xuống nói.
Giang Hạ sững sờ, há hốc miệng, một lúc lâu sau mới tìm lại tiếng nói: “Anh vừa nói, anh nói đứa bé trong bụng bạn tôi? Bạn tôi… có thai sao?”
“Đúng vậy, vừa tròn một tháng rưỡi.” Bác sĩ gật đầu, sau đó mặc kệ Giang Hạ vẫn ngây ra, xoay người rời đi.
Giang Hạ chớp chớp mắt, nhìn về phía phòng cấp cứu, rồi lại nhìn phía bác sĩ rời đi, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật Tống Vy mang thai.
Giang Hạ cố gắng cười gượng một tiếng: “Sao lại mang thai vào lúc này chứ?”
Đáng lý ra, Vy Vy mang thai, cô ấy nên vui mới phải.
Nhưng Tống Vy mang thai không đúng thời điểm, sao lại mang thai đúng lúc thái độ của tổng giám đốc Đường thay đổi, ngộ nhỡ cuối cùng hai người không ở bên nhau, đứa bé phải làm sao đây?
Đau đầu quá!
Giang Hạ vỗ trán, sau đó thấy Tống Vy được đẩy ra.
Giang Hạ đi theo tới phòng bệnh, chăm sóc Tống Vy.
Đợi tới khi Tống Vy tỉnh lại thì đã là hai giờ chiều.
Tống Vy chống người ngồi dậy: “Giang Hạ.”
“Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, tự nhiên lại ngất làm tớ sợ muốn chết.” Giang Hạ đứng lên, để cho cô một cái gối đỡ sau người: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có, chỉ hơi mỏi thôi.” Tống Vy lắc đầu: “Đầu cũng hơi choáng. Đúng rồi, tớ làm sao thế?”
“Nghỉ ngơi không đủ, tinh thần áp lực, ăn uống không thiếu chất.” Giang Hạ bĩu môi trả lời.
Tống Vy gật đầu tỏ ý đã biết, không hề bất ngờ với tình hình hiện tại của mình.
Vì cô rất rõ, đúng là bản thân nghỉ ngơi không tốt, ăn uống cũng không điều độ, không thiếu chất thì gì?
Nhưng câu tiếp theo của Giang Hạ lại khiến Tống Vy toàn thân ngây dại.
“Vy Vy, ngoài ra, cậu còn có một vấn đề lớn nhất, cậu có thai rồi.” Giang Hạ chỉ vào bụng cô.
Tống Vy nheo mắt lại, vô thức sờ bụng: “Tớ… tớ có thai sao?”
“Đúng vậy, một tháng rưỡi rồi.” Giang Hạ gật đầu.
Tống Vy cúi đầu nhìn bụng mình, tâm trạng phức tạp, có vui mừng, có kích động, cũng có mờ mịt hoang mang.
Giang Hạ thấy cô như vậy bèn rót cho cô ly nước: “Được rồi, đừng nhìn nữa, đứa trẻ rất tốt. Cậu uống nước đi, tớ vừa gọi đặt cho cậu một bát canh gà, lát nữa sẽ giao tới.”
“Cảm ơn cậu.” Tống Vy nhận lấy ly nước.
Giang Hạ cười nói: “Cảm ơn cái gì, tớ là bạn thân cậu cơ mà. Nhưng đứa bé này cậu định thế nào?”
“Cái gì mà định thế nào?”
“Cậu cứ giả vờ giả vịt đi. Tớ hỏi cậu, cậu định sinh đứa bé này ra, hay là…”
Câu tiếp theo, cô ấy không nói.
Nhưng Tống Vy hiểu.
Giang Hạ hỏi cô, có muốn bỏ đứa bé không.