Cuối cùng, ông ta thở dài, vẫn phải đồng ý.
“Còn có, tên bác sĩ và y tá này, hôm nay là lần đầu tiên tư vấn cho vợ tôi, lần trước lúc vợ tôi đến đây, người làm kiểm tra cho vợ tôi không phải là bọn họ, mà là bác sĩ và y tá khác.” Đường Hạo Tuấn lại đột nhiên nói.
Viện trưởng hiểu ý, sắc mặt trở nên u ám: “Thưa anh, ý của anh là, không chỉ có hai người bọn họ nhận hối lộ, còn có bác sĩ và y tá khác ở khoa sản cũng nhận…”
“Có khả năng là cả khoa sản đều tham gia vào.” Đường Hạo Tuấn ngắt lời ông ta.
Viện trưởng hít một hơi khí lanh, say đó nghiêm túc gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đi xử lý.”
Nói xong, ông ta rời khỏi phòng bệnh.
Đường Hạo Tuấn không nói với ông ta, là ngoài bệnh viện của ông ta, còn có khoa sản của những bệnh viện khác cũng bị Đường Hạo Minh mua chuộc.
Bởi vì Tống Vy đi rất nhiều bệnh viện, kết quả kiểm tra đều là thai nhi bị dị dạng, vì vậy ngoại trừ bị Đường Hạo Minh mua chuộc thì vẫn còn nguyên nhân khác.
Anh không nói là vì bác sĩ Brown không quản được những bệnh viện kia, những bệnh viện kia chỉ có thể tự anh ra tay.
Suy nghĩ một lúc, Đường Hạo Tuấn lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại: “Là tôi, tôi có chuyện muốn làm phiền anh, xem như tôi nợ anh một ân tình.”
Mấy phút sau, cuộc điện thoại kết thúc.
Đường Hạo Tuấn đặt điện thoại xuống, ánh mắt u ám nhìn Tống Vy đang nằm trên giường.
Ruốt cuộc tại sao Đường Hạo Minh lại làm như vậy?
Bỏ đứa bé trong bụng Tống Vy đi, có lợi ích gì với Đường Hạo Minh?
Chẳng lẽ, Đường Hạo Minh muốn anh tuyệt hậu, cảm thấy anh không có con, sau này tập đoàn Đường thị vẫn phải giao cho nhà lớn?
Ha, nếu như Đường Hạo Minh thật sự nghĩ như vậy, vậy thì quá sai lầm rồi.
Cho dù anh không có con, tập đoàn Đường thị của anh cũng không để lại cho cả nhà Đường Hạo Minh.
“Khụ…” Lúc này, người phụ nữ nằm trên giường bệnh kêu rên một tiếng, có dấu hiệu tỉnh lại.
Đường Hạo Tuấn không nghĩ nữa, nhìn cô.
Rất nhanh, lông mi của người phụ nữ khẽ run rẩy, mở mắt ra.
“Hạo Tuấn?” Mặc dù Tống Vy đã tỉnh lại, nhưng lúc này cả người vẫn không có sức, đầu óc quay cuồng, giọng nói cũng khàn và yếu ớt.
Đường Hạo Tuấn xoa mặt cô, giọng nói dịu dàng trả lời: “Là anh.”
Tống Vy cười, sau đó lại nghĩ đến điều gì đó, mở to mắt hỏi: “Đứa bé đâu, đứa bé còn không?”
“Yên tâm, đứa bé vẫn còn.” Đường Hạo Tuấn vội vàng trả lời.
Tống Vy thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tốt, vậy tốt.”
Vành mắt cô đỏ lên: “Hạo Tuấn, anh có biết không, chúng ta đã suýt nữa mất đi đứa bé, đều tại em, đi tin tưởng những bác sĩ này.”
“Không trách em, là Đường Hạo Minh, anh ta mua chuộc bác sĩ khoa sản của rất nhiều bệnh viện, vì vậy em mới trúng chiêu.” Đường Hạo Tuấn nắm tay cô, bày tỏ cô không cần tự trách.
Dù sao cô cũng chỉ là một người bình thường, sao có thể nghi ngờ lời nói của bác sĩ chứ.