Mục lục
Vợ Bầu Muốn Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 379


Tống Vy yếu ớt gật đầu: “Đúng vậy, chắc là uống nhiều rượu quá, cảm ơn tổng giám đốc Đường đưa tôi về.”


Khuôn mặt tuấn tú của Đường Hạo Tuấn trở nên lạnh lùng: “Tôi không đưa em về.”


“Hả?” Tống Vy ngây người, chớp chớp mắt: “Không phải anh đưa tôi về sao?”


Đường Hạo Tuấn nâng cằm không đáp.


Tống Vy nghi hoặc nhíu mày: “Không đúng, sao có thể không phải anh được, lúc đó ở quán bar, rõ ràng là anh mà.”


“Em nhận nhầm người rồi, em xem Kiều Phàm thành tôi!” Đường Hạo Tuấn ngước mắt, nhìn cô chăm chú.


Tống Vy lắc đầu: “Không thể nào, dù tôi có uống nhiều đến đâu cũng không đến nỗi xem Kiều Phàm thành anh được.”


“Bản thân em không đến mức đó, nhưng Kiều Phàm thôi miên em thì sao?” Đường Hạo Tuấn đút tay vào túi quần, lạnh lùng nói.


“Ý… ý gì?” Tống Vy ngồi thẳng lưng, trực giác mách bảo lời anh sắp nói sẽ đả kích tới tam quan và nhận thức của cô.


Đường Hạo Tuấn nhìn thẳng vào mắt cô, môi mỏng khẽ mở: “Có lẽ là em bị Kiều Phàm thôi miên ở quán bar, khiến em xem anh ta thành anh, sau đấy em cứ một mực đi theo anh ta mà không có chút cảnh giác nào.”


Nghe xong, Tống Vy vẫn không muốn tin, lắc đầu rồi cười gượng nói: “Không đâu, không thể nào, đừng nói là anh ấy hoàn toàn không biết thôi miên, dù có biết thì sao anh ấy phải làm vậy chứ?”


Thấy cô bảo vệ Kiều Phàm như vậy, khuôn mặt tuấn tú của Đường Hạo Tuấn trầm xuống: “Xem ra từ trước tới nay em chưa từng hiểu anh ta, nếu không sao ngay cả việc anh ta biết thôi miên mà em cũng không biết chứ, còn vì sao anh ta lại làm vậy, đó là vì trước giờ anh ta chưa từng từ bỏ suy nghĩ có được em.”


Tống Vy trợn trừng mắt.


Đường Hạo Tuấn day trán nói: “Anh ta biết rõ, sau lần cưỡng hôn em trên du thuyền khiến em cảnh giác với anh ta. Thế nên anh ta giả mạo tôi tiếp cận em, vì người em yêu là tôi, chỉ có như vậy em mới không…”


“Đừng nói nữa, không thể nào!” Tống Vy xốc chăn lên đứng dậy, lớn tiếng ngắt lời anh.


Kiều Phàm là một người tốt như vậy, ngoại trừ lần đó cưỡng hôn cô, khiến cô hoảng sợ ra thì từ trước tới giờ anh ta chưa từng làm bất cứ hành động gì khiến cô không thoải mái.


Thế nên người như Kiều Phàm, sao có thể là loại đê tiện như Đường Hạo Tuấn nói được.


“Tôi đã nói rõ ràng vậy rồi em còn không tin tôi. Được, vậy để tôi cho em xem, Kiều Phàm trong lòng em rốt cuộc là loại người như thế nào!” Đường Hạo Tuấn cười khẩy, kéo tay cô đi về phía cửa.


Anh vẫn luôn bảo Trình Hiệp điều tra quá khứ của Kiều Phàm, muốn để cô biết được bộ mặt thật của Kiều Phàm.


Nhưng con người Kiều Phàm quá bí ẩn, Trình Hiệp mãi vẫn không điều tra ra, giờ thì tốt rồi, Kiều Phàm tự để lộ bộ mặt thật của mình, vừa hay để cô xem xem.


“Tổng giám đốc Đường, anh buông tôi ra, anh làm tôi đau đấy!” Tống Vy nhìn bóng lưng người đàn ông, không muốn đi cùng anh.


Không biết vì sao, có một âm thanh nói với cô trong lòng.


Nếu cô đi xem cùng anh, sau này cô sẽ không thể nào chấp nhận được Kiều Phàm nữa.


Nghĩ vậy, Tống Vy cắn môi, muốn hất tay Đường Hạo Tuấn ra.


Nhưng khi cô đang chuẩn bị vung tay ra thì chợt thấy vết thương trên tay anh, cô sợ hãi, vội vàng hỏi: “Đường tổng, cánh tay anh sao thế?”


Đường Hạo Tuấn làm như không nghe thấy, không trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK