Cho nên cô suy đoán, người đó là chỉ muốn tạm nhốt cô lại, để cho cô đến muộn, đồng thời còn cực kì tự tin, cảm thấy dù cô có điện thoại, có thể bảo người khác mở cửa, thì cô cũng không có khả năng quay về kịp.
Hừ, thật đúng là tự tin đến mức tự phụ.
“Bảo Châu, cậu tiện thể kiểm tra camera giám sát một chút, xem trước khi tớ đi vào nhà vệ sinh thì có mấy người đi vào nhà vệ sinh, lại có mấy người từng đi ra ngoài.” Tống Vy nhìn về phía Hạ Bảo Châu.
Hạ Bảo Châu gật đầu: “Được, tớ biết, cậu hãy mau đi thi đấu đi.”
“Ừm.” Tống Vy nói cám ơn, cũng không tiếp tục chậm trễ, bước bước về phía chỗ thi đấu.
Cô thật đã chạy hết tốc độ, may mà cuối cùng ông trời vẫn là chiếu cố cô.
Trước mười mấy giây cuối cùng, cô thành công cảm nhận được hiện trường thi đấu.
Nhìn thấy cô đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc, người chủ trì không khỏi nhíu mày.
Anh ta rất không thích loại thí sinh đến sát nút này, dù không đến muộn, nhưng cũng đủ làm cho người ta ấn tượng không tốt.
“Nhanh đến chỗ ngồi đi.” Người chủ trì thái độ có vẻ hơi lạnh nhạt, nói.
Tống Vy cũng biết mình không đúng, gượng cười, xoa xoa cái bụng đau âm ỉ, đi về vị trí của mình.
Các nhà thiết kế khác thi nhau nhìn về phía cô, có quan tâm, có lạnh nhạt, cũng có xem kịch.
Khi bọn họ nhìn Tống Vy, Tống Vy cũng đang âm thầm quan sát bọn họ.
Bởi vì cô muốn tìm ra kẻ đã nhốt cô trong nhà vệ sinh.
Nói như vậy, người đó muốn cô đến muộn, nếu nhìn thấy cô không hề đến muộn thì cảm xúc chắc chắn sẽ có chút khác thường.
Chỉ cần cô tìm được người có phản ứng khác thường đó thì cô có thể khẳng định, rốt cuộc là ai.
Nhưng mà quét mắt một vòng, Tống Vy cũng không nhìn thấy người khả nghi.
Điều này khiến nội tâm cô không khỏi trầm xuống.
Xem ra, tố chất tâm lý của kẻ đó rất khá, nhìn thấy cô trở về mà không hề có cử chỉ khác thường.
Tống Vy kéo ghế ngồi xuống, vẻ mặt có chút khó chịu.
Sau mấy hàng, Tô Huyền nhìn cô ngồi xuống, rốt cuộc trên gương mặt không cảm xúc đã lóe lên vẻ không cam lòng và dữ tợn.
Tống Vy lại có thể chạy về rồi. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Chỉ có mấy phút như vậy, rốt cuộc, cô ta làm thế nào chạy về thế?
Tô Huyền nắm chặt cây bút chì, sau một giây, bút chì bị gãy, làm nhà thiết kế bên cạnh giật nảy mình.
“Cô sao thế?” Nhà thiết kế hỏi.
Giọng không nhỏ, vài người bèn nhìn sang.
Trong đó bao gồm cả Tống Vy.
Tống Vy hít mắt nhìn chằm chằm Tô Huyền, môi đỏ nhếch lên.
Sẽ là cô ta à?
Trong lòng Tống Vy có hơi không dám chắc chắn.
Tuy nói cô và Tô Huyền không có thâm thù cửu hận gì, nhưng rõ ràng Tô Huyền cũng không hoan nghênh cô cho lắm.
Nếu như là Tô Huyền, khả năng vẫn lớn hơn.