Nói rồi, cô nhìn anh từ trên xuống.
Không còn trẻ?
Ba chữ này rơi vào tai Đường Hạo Tuấn khiến tim anh như bị trúng tên. Anh nheo mắt, nhếch đôi môi mỏng rồi tiến lên, một tay kéo mạnh người phụ nữ vào trong ngực, nâng cằm cô lên rồi cúi đầu nhìn cô chằm chằm, khàn giọng nói: “Anh phải để cho em xem thử, rốt cuộc anh có già hay không!”
Nói xong, anh hôn lên môi cô một cách chuẩn xác.
Tống Vy ưm một tiếng, hoàn toàn không ngờ rằng bản thân chỉ thuận miệng nói anh không còn trẻ thôi mà đã chọc giận anh, khiến anh để tâm.
Sớm biết thế cô đã không nói rồi, hiện giờ cũng sẽ không gậy ông đập lưng ông.
Tống Vy dở khóc dở cười nhưng cơ thể lại rất thành thật mà ôm lấy cổ người đàn ông.
Sau khi nhận ra, người đàn ông ôm cô đặt lên ghế sô pha rồi cúi người đè lên.
Sáng hôm sau, Tống Vy dẫn hai đứa nhỏ xuống lầu, lúc đi ngang lầu hai thì trông thấy Lâm Giai Nhi đang bước xuống.
Có vẻ Lâm Giai Nhi ngủ không ngon, mắt sưng húp, phía dưới cũng xuất hiện quầng thâm, trạng thái tinh thần hơi bất ổn, cơ thể lảo đảo tựa như một giây sau là có thể ngất xỉu.
Cô ta nhìn thấy ba mẹ con, trên gương mặt nhợt nhạt xuất hiện một nụ cười: “Chào buổi sáng cô Tống, chào buổi sáng Hải Dương, Dĩnh Nhi.”
Tống Hải Dương giả vờ như không nghe thấy, còn Tống Dĩnh Nhi thì chào lại, nhưng sau đó lại khịt mũi.
Điều này làm sắc mặt Lâm Giai Nhi cứng đờ, vô cùng bối rối.
Tống Vy là người lớn, dù không thích Lâm Giai Nhi cũng chẳng thể ngó lơ hay tỏ thái độ rõ ràng với người ta như hai đứa bé.
Bởi vậy, cô gật đầu rồi trả lời: “Chào cô Lâm.”
Sắc mặt Lâm Giai Nhi trở nên tốt hơn nhiều: “Tối hôm qua, cô Tống…”
“Cô Lâm à, hai đứa nhỏ đói bụng rồi, tôi dẫn chúng xuống lầu ăn sáng trước, ăn xong rồi còn đi học.” Tống Vy ngắt lời cô ta, nắm tay kéo hai đứa bé đi thẳng xuống lầu.
Lâm Giai Nhi cắn môi, nhìn thái độ của ba mẹ con mà trong mắt tối sầm.
Cô ta cảm thấy ba mẹ con này chẳng biết tốt xấu, cô ta đã xin lỗi như vậy rồi mà bọn họ còn thờ ơ.
Đã như thế, cô ta cũng không cần làm những việc này nữa.
Sau khi xong bữa sáng, Tống Vy lái xe chở hai đứa ra khỏi nhà.
Đường Hạo Tuấn đi từ sáng sớm nên còn chưa ăn sáng thì đã ra ngoài rồi. Nghe dì Vương nói thì hình như đi gặp khách hàng quan trọng.
Vậy nên chỉ có cô cho hai đứa bé ăn sáng rồi chở chúng đi học.
Chở hai đứa nhóc đến nhà trẻ rồi Tống Vy lái xe đi tới công ty của mình.
Vừa bước vào công ty, Giang Hạ đã cản cô lại: “Vy Vy, cậu tới thật đúng lúc, có một nhà thiết kế trang sức tìm cậu kìa.”
“Có phải họ Trần không?” Tống Vy hỏi.
Giang Hạ gật đầu: “Đúng rồi.”
“Tớ biết rồi, cậu giúp tớ pha hai ly cà phê với, tớ đi gặp cô ấy. Cô ấy ở đâu?” Tống Vy vừa đi vào phòng làm việc vừa hỏi.
Giang Hạ đi ở sau lưng cô: “Phòng tiếp khách.”