Đồng tử của Đường Hạo Tuấn co lại: “Cậu biết?”
“Ừm.”
Sắc mặt của Đường Hạo Tuấn không được tốt: “Nếu cậu đã biết tính cách thật sự của Giai Nhi cùng với những việc cô ấy làm sao mãi không chịu nói cho tôi.”
“Là Giai Nhi không cho tôi nói, cậu biết đó, tôi…”
“Vì yêu cô ấy nên che giấu giúp cô ấy?” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhìn anh ta.
Mạnh Ngọc đương nhiên biết mình đuối lí nên cúi đầu: “Xin lỗi.”
“Mạnh Ngọc.” Đường Hạo Tuấn nặng nề đặt ly rượu xuống bàn: “Cậu biết không, tính cách này của Giai Nhi là thuộc về chứng chống đối xã hội.”
“Tôi biết.” Mạnh Ngọc siết chặt ly rượu.
“Nếu đã biết tại sao lại không nói ra, nếu sớm nói ra những chuyện này, có lẽ tính cách của Giai Nhi đã có thể uốn nắn lại rồi.” Đường Hạo Tuấn nhíu chặt mày.
Mạnh Ngọc lắc đầu: “Hạo Tuấn, cậu không hiểu về y học, tính cách như vậy không dễ để uốn nắn lại như cậu nói, vì nó là trời sinh rồi, nếu cưỡng chế uốn nắn sẽ phản tác dụng, khiến tính cách của Giai Nhi càng cực đoan hơn, làm ra những chuyện càng không thể tưởng tượng nổi hơn, ví dụ như giết người, cậu hiểu không?”
Vào lúc mười tuổi anh ta đã nhận ra Giai Nhi không giống những bạn nhỏ khác rồi.
Lần đó, có một bạn nhỏ bị mèo trong nhà cào thương, mọi người đều an ủi bạn nhỏ đó, chỉ có Giai Nhi đứng bên cạnh, vẻ mặt vặn vẹo nói: “Nếu người mà con mèo đó cào là tớ, tớ sẽ vặn đầu, lột da nó ra.”
Lúc đó, tất cả những bạn nhỏ khác đều sợ hãi vì câu nói này của Giai Nhi, đến cả anh ta cũng giật mình, trở về nói với ba, ba nói có lẽ Giai Nhi mắc bệnh về tâm lí.
Vì từ nhỏ anh ta đã thích Giai Nhi nên sau khi biết Giai Nhi có bệnh mới lựa chọn học y giống ba, muốn học về tâm lí, chữa bệnh cho Giai Nhi, chỉ là anh ta thực sự không có thiên phú về mặt tâm lí học, nên cuối cùng mới đi theo khoa ngoại.
Có điều thời gian học y anh ta cũng tìm không ít bác sĩ tâm lí để hỏi về tình huống của Giai Nhi, những bác sĩ tâm lí này đều nói với anh ta, không thể mù quáng để Giai Nhi tiến hành chữa trị được, trừ phi Giai Nhi đồng ý, nếu không sẽ chỉ kích thích Giai Nhi, khiến Giai Nhi càng điên cuồng hơn.
Nhưng Giai Nhi lại nhất quyết không chịu thừa nhận mình có bệnh thì sao có thể đi chữa trị được, nên anh ta che giấu cho đến tận bây giờ, quan trọng nhất là, từ sau khi Giai Nhi tỉnh lại cũng chưa từng làm ra chuyện gì rất quá đáng.
Đường Hạo Tuấn không biết Mạnh Ngọc nghĩ gì trong lòng, anh híp mắt nhìn Mạnh Ngọc: “Tôi hiểu, nhưng bây giờ có lẽ Giai Nhi đã làm ra hành vi giết người rồi.”
Mạnh Ngọc biến sắc, đứng phắt dậy: “Cậu nói cái gì? Giai Nhi giết người rồi?”
“Tôi chỉ nói là có lẽ.” Đường Hạo Tuấn khẽ xoa mi tâm.
Mạnh Ngọc nuốt nước miếng, vẫn chưa hết sợ hãi, ngồi xuống: “Là ai?”
“Tống Vy.” Đường Hạo Tuấn chậm rãi thốt rah ai chữ.
Mạnh Ngọc hít một hơi sâu, nhưng rất nhanh lại lắc đầu phủ nhận: “Không thể nào, Giai Nhi từng có ý định giết Tống Vy khi nào?”
“Cậu đã quên trước kia Tống Vy đã suýt chết hai lần sao?” Đường Hạo Tuấn quay sang, lạnh lùng nhìn anh ta.
Đồng tử của Mạnh Ngọc run lên: “Vậy nên, cậu nghi ngờ hai lần đó là do Giai Nhi làm? Nhưng lúc đó Giai Nhi ở bệnh viện, thậm chí cô ấy còn không thể rời giường, sao có thể…”