“Dạ.” Tống Dĩnh Nhi thất vọng, cúi đầu xuống.
Tống Vy vỗ vai nhỏ của cô bé: “Bé ngoan, con qua bên kia chơi, mẹ tìm anh con có việc.”
“Vâng.” Tống Dĩnh Nhi nghe lời tránh ra.
Tống Hải Dương nhìn Tống Vy, hỏi: “Mẹ tìm con có việc gì ạ?”
“Mẹ có việc cần con giúp.” Tống Vy nói.
Đường Hạo Tuấn đi tới: “Chuyện gì thế?”
“Là thế này, Hạ Bảo Châu không có ở đây, cho nên em muốn Hải Dương tra vị trí hiện tại của Hạ Bảo Châu. Đây là số của Hạ Bảo Châu.” Nói xong, Tống Vy đưa điện thoại di động cho Tống Hải Dương.
Tống Hải Dương nhận rồi nhìn lướt một cái, ghi nhớ trong lòng. Sau đó dùng di động vào một trang web thần bí, rồi kết nối với hệ thống vệ tinh. Căn cứ theo điện thoại của Hạ Bảo Châu, xác định vị trí của Hạ Bảo Châu.
Chỉ cần bây giờ điện thoại của Hạ Bảo Châu ở bên cạnh cô ấy, vậy thì cho dù Hạ Bảo Châu có ở đâu đều không thoát khỏi sự truy lùng của Tống Hải Dương.
Bây giờ việc Tống Vy lo nhất chính là điện thoại của Hạ Bảo Châu không ở bên người cô ấy.
Hai tay Tống Vy đan chặt vào nhau, lo lắng nhìn Tống Hải Dương, trong lòng sốt ruột vô cùng.
Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên Hạ Bảo Châu lại biến mất?”
Bây giờ đang trong lúc thi, Hạ Bảo Châu thân là người mẫu, hẳn sẽ không chạy lung tung khắp nơi mới đúng, cũng không biết nặng nhẹ như vậy.
Cho nên trong này nhất định có gì xảy ra.
Tống Vy nghe được lời hỏi thăm của người đàn ông, xoa mặt: “Nói đến cũng trách em. Trước khi thi đấu, em có đi toilet một chuyến, sau đó bị người ta nhốt trong toilet không ra được, muốn làm em trễ giờ thi, bị hủy tư cách thi.”
“Cái gì?” Ánh mắt Đường Hạo Tuấn nghiêm lại.
Còn có việc này à?
Tống Vy thở dài, nói: “Sau đó em điện cho Hạ Bảo Châu, bảo cô ấy nhanh chóng thả em ra. Sau khi em rời khỏi, thì bảo Hạ Bảo Châu đi giám định vân tay trên cây chổi chặn cửa, rồi đến phòng giám sát xem camera giám sát ở gần nhà vệ sinh, muốn tìm ra người nhốt em trong đó. Nhưng Hạ Bảo Châu đi rồi lại không thấy về.”
“Có lẽ cô ấy đã xảy ra chuyện rồi.” Đường Hạo Tuấn trầm giọng nói ra một câu.
Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy, em cũng cảm thấy thế.”
Ban đầu, cô vẫn cho rằng Hạ Bảo Châu đang trên đường đi giám định, chưa về kịp.
Nhưng cho dù là như vậy, thời gian trình diễn cũng sắp tới rồi. Hạ Bảo Châu không thể nào mãi không xem điện thoại, không gọi lại cho cô.
Cho nên sau đó cô đã hiểu ra, có khả năng Hạ Bảo Châu xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi.
“Hạo Tuấn, nếu Hạ Bảo Châu xảy ra chuyện gì thật, em không biết nên làm sao bây giờ.” Tống Vy tóm lấy cánh tay Đường Hạo Tuấn, cả người lo muốn chết.
Cô không lo cho phần thi của mình, mà lo cho sự an toàn của Hạ Bảo Châu.
Nếu Hạ Bảo Châu mất mạng, hoặc bị thương, cô sẽ áy náy cả đời.
“Không sao đâu, có anh đây mà.” Đường Hạo Tuấn cảm nhận được Tống Vy đang sợ, vỗ nhẹ vào sau lưng cô.
Cả người Tống Vy run lên, hốc mắt cũng dần ướt, trong lòng cực kỳ nặng nề.