Mục lục
Vợ Bầu Muốn Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 307


“Vậy thì tốt quá, cảm ơn bác sĩ Mạnh.” Tống Vy cúi người với anh ta.


Mạnh Ngọc vội vàng tránh đi.


Đùa sao, ngộ nhỡ bị Đường Hạo Tuấn biết anh ta được cô hành đại lễ như vậy, sau này chắc chắn sẽ không để anh ta yên.


“Đi thôi.” Mạnh Ngọc xoay người đi về phía trước.


Tống Vy ừm một tiếng, vội vàng đi theo.


Tới phòng khám của bác sĩ Vương, Mạnh Ngọc bèn bảo anh ta khám nghiệm vết thương cho Tống Vy.


Mạnh Ngọc là thành viên hội đồng quản trị của bệnh viện này, sau này sẽ là viện trưởng, bác sĩ Vương đương nhiên vui vẻ giúp anh ta, dẫn Tống Vy vào phòng khám nghiệm vết thương.


Mạnh Ngọc ngồi ở ghế trong văn phòng bác sĩ Vương, lấy điện thoại ra gọi: “A lô, Hạo Tuấn, cậu đi rồi sao?”


“Chưa, Giai Nhi vừa ngủ, đang chuẩn bị đi, có chuyện gì sao?” Đường Hạo Tuấn nhìn Lâm Giai Nhi trên giường bệnh vừa mới ngủ, hạ giọng xuống, hờ hững trả lời một câu.


Mạnh Ngọc nhìn thoáng qua phía cửa phòng khám nghiệm: “Đúng là có chuyện đấy, người cậu yêu bị thương, đang ở chỗ bác sĩ Vương khoa ngoại.”


“Cái gì?” Đôi mắt Đường Hạo Tuấn nheo lại, sắc mặt trở nên căng thẳng: “Tống Vy bị thương?”


“Đúng vậy, không những bị thương mà còn bị cuốn vào vụ án hình sự nữa, cậu có muốn tới xem sao không?” Mạnh Ngọc ngáp một cái hỏi.


Đường Hạo Tuấn không nói gì, mím chặt đôi môi mỏng, sau đấy ngắt điện thoại.


Thấy đầu bên kia điện thoại không lên tiếng, Mạnh Ngọc nhìn thoáng qua điện thoại, thấy điện thoại đã ngắt, đẩy gọng kính cười.


Xem ra không tới vài phút nữa anh sẽ xuất hiện ở đây.


Quả nhiên, chưa tới năm phút, Đường Hạo Tuấn đẩy mạnh cửa phòng khám tiến vào, thấy trong phòng chỉ có một mình Mạnh Ngọc, nhíu mày hỏi: “Tống Vy đâu?”


“Ở bên trong, chắc sắp ra rồi.” Mạnh Ngọc chỉ về phía phòng khám nghiệm vết thương.


Đường Hạo Tuấn nhìn qua, khoảng mười mấy giây sau, cửa phòng khám nghiệm bật mở, bác sĩ Vương đi từ bên trong đi ra, trong tay cầm một bản báo cáo khám nghiệm vết thương, mà Tống Vy vẫn chưa ra, đang ở bên trong sửa sang lại quần áo.


“Thế nào rồi?” Mạnh Ngọc ngồi thẳng người dậy, hỏi giúp Đường Hạo Tuấn.


Bác sĩ Vương chào hỏi Đường Hạo Tuấn xong liền đưa bản xét nghiệm vết thương cho Mạnh Ngọc.


Có điều lại bị Đường Hạo Tuấn đoạt mất giữa không trung.


“Vết thương nhẹ cấp độ hai?” Đường Hạo Tuấn nhìn kết quả báo cáo, sắc mặt trầm xuống.


Mạnh Ngọc cũng đi qua nhìn: “Da dưới bả vai bị vỡ mao mạch, có chút xuất huyết bên trong, đúng là cấp độ hai, cậu đi kê ít thuốc trị thương ngoài da cho cô ấy đi.”


Câu sau cùng là anh ta nói với bác sĩ Vương.


Bác sĩ Vương gật đầu, đi tới trước bàn làm việc, cầm lấy giấy bút, viết ra mấy dòng chữ, đi ra ngoài, tự mình đi tới quầy thuốc lấy thuốc.


Anh ta vừa đi thì Tống Vy cũng đi từ phòng khám nghiệm vết thương ra.


Thấy Mạnh Ngọc đứng cạnh Đường Hạo Tuấn, cô còn tưởng mình bị hoa mắt, nhịn không được mà giơ tay dụi mắt, sau đấy tiếp tục mở mắt ra, phát hiện Đường Hạo Tuấn vẫn ở đó.


“Tổng giám đốc Đường, sao anh lại tới đây?” Tống Vy nghiêng đầu, nghi hoặc không tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK