Cô ngẩng đầu lên, cười rạng rỡ với anh, đôi mắt cong cong: “Thích, cám ơn anh, ông xã.”
Dứt lời, Tống Vy bước tới rồi ôm lấy Đường Hạo Tuấn.
Vợ yêu ngã vào trong vòng tay, ánh mắt của Đường Hạo Tuấn hơi tối xuống, vô thức ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn ở trong vòng tay, yết hầu chuyển động, giọng nói hơi khàn: “Gọi lại lần nữa đi.”
“Hả?” Tống Vy sững sờ.
Đường Hạo Tuấn cụp mắt xuống nhìn cô rồi lặp lại: “Cách gọi vừa nãy, gọi lại lần nữa đi.”
Lúc này Tống Vy đã hiểu ra, khuôn mặt cũng đỏ cả lên.
Gọi anh là ông xã thì cũng chẳng có vấn đề gì cả, nhưng bị yêu cầu gọi như vậy thì cô thực sự không thể gọi được luôn, thấy hơi ngượng ngùng.
Như nhìn thấu được sự e thẹn của Tống Vy, Đường Hạo Tuấn khẽ cúi đầu xuống, áp trán của mình lên trán của cô, giọng điệu vừa dỗ dành vừa dụ dỗ nói: “Ngoan nào, gọi lại lần nữa đi!”
Tống Vy không nghe quen giọng nói như vậy của anh, ngay khi vừa nghe thấy thì trái tim đã run lên, toàn thân tê dại, không nhịn được mà nép vào trong vòng tay của anh, gọi một tiếng nhỏ như muỗi kêu: “Ông xã…”
Vì nhỏ giọng nên tiếng ông xã này của cô vừa êm đềm vừa mềm mại.
Đường Hạo Tuấn hít một hơi thật nhẹ, sau đấy nâng cằm của cô lên, nhìn cô một lúc bằng đôi mắt sâu thẳm rồi khoá chặt lên đôi môi của cô.
“Ưm…” Tống Vy vô thức khẽ vùng vẫy.
Bàn tay đang đặt trên eo cô của Đường Hạo Tuấn đột nhiên kéo về trước người mình, cơ thể của cô càng áp chặt vào anh hơn, cũng không thể vùng vẫy được nữa.
Bầu không khí trong phòng dần dần ấm lên, không khí cũng trở nên nóng hơn rất nhiều.
Tống Vy cảm nhận được bàn tay của người đàn ông đặt trên eo mình bắt đầu trở nên không yên phận, cô biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nên cũng không chống cự, cô dùng chân cạ nhẹ vào chân của người đàn ông để ra hiệu người đàn ông đi lên trên giường.
Người đàn ông nhanh chóng hiểu ra, sau khi trong mắt thoáng hiện một ánh nhìn sắc bén thì lập tức bế cô lên rồi đi về phía giường.
Ở bên ngoài bức tường kính sát đất là pháo hoa rực rỡ, còn ở bên trong bức tường kính đấy là đôi vợ chồng son hết mực mặn nồng.
Đêm nay định sẵn sẽ là một đêm dài triền miên.
Không biết đã trôi qua bao lâu, lâu đến mức Tống Vy thực sự không còn sức lực nữa thì người đàn ông mới miễn cưỡng buông tha cho cô, đứng dậy khỏi người cô rồi ôm cô vào lòng, sau khi đặt một nụ hôn lên trán cô thì mới nhắm mắt lại.
“Ngủ đi.” Đường Hạo Tuấn kéo lấy tấm chăn bông trên người Tống Vy.
Tống Vy lúc này đã cạn kiệt sinh lực từ lâu rồi, cũng không thể nghe rõ anh nói cái gì, mơ mơ màng màng đáp lại một tiếng rồi dựa vào lồng ngực của anh để tìm một vị trí thoải mái, sau khi dụi vào thì ngủ thiếp đi.
Đến khi thức dậy vào ngày hôm sau thì đã là mười giờ sáng.
“Ôi…” Tống Vy chịu đựng cơn ê ẩm toàn thân ngồi dậy, nhìn về vị trí ở bên cạnh, nơi đó đã không còn ai nữa.
Tuy nhiên, tiếng nước chảy rào rào phát ra từ phía phòng tắm nói cho cô biết thủ phạm khiến cô toàn thân ê ẩm hiện đang tắm ở trong đó.
Tống Vy cũng chưa mặc áo, sau khi dùng tấm chăn bông che lấy người thì dựa vào đầu giường, cầm lấy di động rồi mở máy lên.