“Bỏ qua?” Đường Hạo Tuấn mím môi, sắc mặt có chút không vui: “Anh ta thôi miên em, có ý đồ xấu với em, em cứ bỏ qua như thế à?”
“Nếu không làm như vậy thì tôi còn có thể làm sao được nữa, tôi đâu thể kiện anh ta, đẩy anh ta vào tù được chứ?” Khóe môi Tống Vy nhếch lên nụ cười khổ: “Anh ta khác với Tống Huyền, từ lúc bắt đầu Tống Huyền đã là kẻ thù của tôi, mà Kiều Phàm lại là ân nhân của tôi. Năm năm trước tôi sinh Hải Dương và Dĩnh Nhi, nếu không phải có anh ta, thì tôi và hai con đã một xác ba mạng rồi.”
Đường Hạo Tuấn nghe thấy cô nói như vậy, trái tim dường như bị ai đó siết chặt, lửa giận với Kiều Phàm cũng tan biến đi rất nhiều.
Hóa ra giữa cô và Kiều Phàm còn có vướng mắc ân tình như vậy.
“Được, nếu như em đã không định xử lý anh ta, vậy thì cứ thế đi.” Đường Hạo Tuấn nhận lấy vé máy bay mà Trình Hiệp đưa, nhẹ giọng nói.
Tống Vy “ừ” một tiếng, sau đó cắn răng hỏi: “Tổng giám đốc Đường, còn anh thì sao? Hôm qua Kiều Phàm khiến anh bị thương, có phải anh sẽ trả thù anh ta không? Nếu như là vậy thì tôi xin anh đừng làm thế! Tội anh ta phạm phải, tôi sẽ bồi thường thay anh ta.”
Tuy anh bị Kiều Phàm làm cho bị thương.
Nhưng cũng là vì cứu cô, nói cách khác, vì cứu cô nên anh mới bị thương, đúng là cô nên chịu trách nhiệm với vết thương của anh.
Khuôn mặt tuấn tú của Đường Hạo Tuấn bỗng chốc sầm xuống.
Ban nãy anh đã bỏ ý định trả thù Kiều Phàm khi nghe cô kể chuyện rồi.
Nhưng giờ thấy cô nôn nóng cầu xin cho Kiều Phàm như thế, trong lòng lại rất khó chịu.
“Em bồi thường thay anh ta? Em bồi thường như thế nào đấy?” Đường Hạo Tuấn vắt chéo chân, lạnh nhạt nói.
Tống Vy nghẹn lời, cúi đầu xuống: “Tôi không biết.”
Ban nãy cô bốc đồng nên mới buột miệng nói như vậy, không hề nghĩ nhiều đến thế.
Đường Hạo Tuấn nghe thấy thông báo lên máy bay trên đài, đứng dậy khỏi sofa: “Được rồi, bồi thường cái gì thì sau này rồi nói. Tôi có thể không ra tay với Kiều Phàm, nhưng tiền đề là lần sau anh ta đừng có xuất hiện trước mặt tôi!”
“Sẽ không đâu, Giang Hạ sẽ sắp xếp cho anh ta ra nước ngoài điều trị, sẽ không quay về nữa.” Trong mắt Tống Vy ánh lên vẻ vui mừng, vội vàng nói.
“Vậy thì tốt, tôi lên máy bay đây.” Đường Hạo Tuấn đi về phía lối soát vé VIP.
“Được, đi đường bình an.” Tống Vy nói tiếng chào tạm biệt rồi bỏ điện thoại xuống.
Giang Hạ cũng vừa gọi điện xong quay lại: “Vy Vy, mấy chú bên nước ngoài của tớ đã đồng ý giúp tìm bác sĩ rồi, cậu…”
“Tổng giám đốc Đường cũng đã đồng ý không trả thù Kiều Phàm rồi.” Tống Vy ngồi xuống nói.
Giang Hạ sững sờ, sau đó vui mừng kéo lấy tay cô: “Thật sao, Vy Vy, chuyện này là thật sao?”
“Ừm, ban nãy tớ vừa nói với giám đốc Đường rồi.” Tống Vy lắc điện thoại.
Giang Hạ vui mừng ôm lấy cô: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi! Cảm ơn cậu, Vy Vy. Tớ đã nói là cậu chắc chắn sẽ làm được mà. Cậu xem, cậu thành công thật rồi này. Tổng giám đốc Đường thực sự thích cậu.”
Nụ cười trên mặt Tống Vy cứng đờ.
Đường Hạo Tuấn thoải mái đồng ý như vậy, thực sự vì thích cô sao?
Cô còn có chút không dám tin.
“Được rồi, Giang Hạ.” Tống Vy nhẹ nhàng đẩy Giang Hạ ra: “Cậu định khi nào thì đưa Kiều Phàm ra nước ngoài điều trị?”
“Buổi chiều sẽ đi, càng nhanh càng tốt.” Giang Hạ thở dài: “Tớ đặt xong vé máy bay rồi.”