Thấy cô như vậy, Đường Hạo Minh sướng rơn người, đồng thời buông lỏng bàn tay đang bóp cổ cô.
Tống Vy cảm nhận được áp lực trên cổ đã biến mất, hô hấp cũng trở nên thông thoáng hơn.
Cô vừa ho khan vừa dồn dập hít thở, ánh mắt ướt át đỏ bừng.
Đường Hạo Minh ngồi về trên ghế, hứng thú thưởng thức dáng vẻ yếu ớt của cô.
Không thể không nói, người phụ nữ này đúng là người xinh đẹp nhất mà anh ta từng gặp, ngay cả thời điểm chật vật như vậy mà cũng cho người ta một loại vẻ đẹp yếu ớt hỗn độn, khiến người ta nhìn là muốn ức hiếp.
Đáng tiếc…
Đường Hạo Minh tiếc nuối lắc đầu: “Tại sao người gặp cô trước lại là cái tên Đường Hạo Tuấn kia chứ.”
Sao Tống Vy lại không hiểu ẩn ý ám chỉ trong câu nói của anh ta cho được. Ánh mắt cô lóe lên, không để ý tới anh ta mà tiếp tục hít thở, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng cũng càng ngày càng lớn.
Cô không ngờ chuyện làm giả manh mối lại bị vạch trần nhanh đến thế, càng không thể ngờ sự trả thù của Đường Hạo Minh lại ập tới nhanh đến mức này, không ngờ lại thẳng thừng bắt cóc cô, dùng cô để đe dọa Đường Hạo Tuấn.
Vừa rồi cô còn nói cho dù anh ta chiếm được di chúc, trả lại cô cho Đường Hạo Tuấn thì Đường Hạo Tuấn cũng sẽ trả thù anh ta, chỉ hy vọng anh ta sẽ kiêng kỵ.
Lại không ngờ anh ta lại hạ lưu ti tiện đến thế, muốn chụp loại ảnh này của cô để đe dọa Hạo Tuấn.
Người như vậy chính xác là một con ác quỷ!
Dường như cảm nhận được nỗi sợ hãi và thù hận của Tống Vy đối với mình, Đường Hạo Minh híp mắt, đang định nói gì thì trợ lý Vương đã kinh hãi đi tới: “Giám đốc, không xong rồi, người dưới núi nhận được tin tức, người của tổng giám đốc đã đuổi tới đây.”
“Cái gì?” Gương mặt Đường Hạo Minh khẽ biến sắc.
Nghe vậy, Tống Vy sửng sốt, sau đó vui sướng nở nụ cười.
Hạo Tuấn đã tới rồi.
Anh biết cô bị Đường Hạo Minh bắt cóc.
Liếc thấy vẻ mặt kích động của Tống Vy, Đường Hạo Minh siết chặt nắm tay, trong lòng hừng hực lửa giận.
Nhưng anh ta biết bây giờ không phải là lúc để nổi giận, vậy là bèn đứng dậy: “Kêu người trông chừng cô ta cho cẩn thận.”
“Vâng.” Trợ lý Vương liếc mắt nhìn Tống Vy rồi đáp một tiếng.
Ngay sau đó, Đường Hạo Minh đi ra ngoài.
Trợ lý Vương cũng đi theo sau anh ta.
Vẻ mặt Đường Hạo Minh âm u vô cùng: “Sao Đường Hạo Tuấn lại biết chúng ta đang ở đây?”
“Tôi không rõ.” Trợ lý Vương lắc đầu: “Nhưng mà người dưới núi suy đoán là có người trong số chúng ta mang theo thiết bị điện tử có tín hiệu, bởi vì tuyến đường mà đám tổng giám đốc chạy tới hoàn toàn là con đường chúng ta đã đi qua, không nhầm lẫn một chút nào.”
“Khốn khiếp!” Đường Hạo Minh đá cửa kho hàng một phát: “Cậu đi điều tra xem rốt cuộc là ai mang theo thứ đó trong người!”
Anh ta vất vả lắm mới tìm được một nơi kín đáo thế này, dùng để ngăn cách Tống Vy.
Không ngờ lại bại lộ nhanh đến thế.
Trợ lý Vương không rời đi mà cúi đầu nói: “Giám đốc, tôi đã sai người điều tra rồi, trên người chúng ta đều có máy ngăn cách tín hiệu điện tử, cho nên không có khả năng là người của chúng ta bại lộ, chỉ có thể là…”