Làm xong những việc này, tâm trạng của Tống Vy mới miễn cưỡng thoải mái hơn.
Giờ chỉ cần đợi kết quả thôi.
Nhưng vẫn còn một việc Tống Vy cần phải làm nữa, chính là làm xét nghiệm ADN cho hai đứa trẻ và Đường Hạo Tuấn.
Cô tuyệt đối không tin hai đứa trẻ không phải con của Đường Hạo Tuấn.
Ra khỏi văn phòng thám tử, Tống Vy ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời hơi âm u, có vẻ như sắp mưa.
Tống Vy kéo lại áo khoác trên người, chuẩn bị lấy xe đi đón hai đứa trẻ.
Đột nhiên, một bóng người chạy lướt qua cô.
Tống Vy chỉ cảm thấy bả vai đau nhói, sau đó túi xách trên vai đã không thấy đâu nữa, bị người đó cướp đi rồi.
Tống Vy trợn trừng mắt, sửng sốt mất một thoáng, sau đó phản ứng lại, nhanh chóng đuổi theo người kia, vừa chạy vừa hô: “Có ai không, bắt trộm!”
Người đi đường nghe thấy bắt trộm đều dừng lại hóng chuyện, không một ai tới giúp.
Tống Vy thấy vậy, không khỏi cảm thấy lạnh lòng, nhưng cũng không để ý nhiều, tiếp tục vừa hô vừa đuổi theo.
Cô tin, nhất định sẽ có một người nhiệt tình lương thiện.
Quả nhiên, Tống Vy kiên trì không ngừng truy đuổi, thật sự có người giúp cô đuổi theo kẻ trộm.
Tốc độ của người đó rất nhanh, nhoáng cái đã bắt được kẻ trộm, sau đó vật lộn với tên trộm đó một hồi, thành công lấy lại túi xách.
Tên trộm che bụng lại, buông một loạt những lời cay độc rồi chạy vào trong đám đông, biến mất không thấy tăm hơi.
Tống Vy thở hổn hển đi tới bên cạnh người lấy lại túi giúp mình, hai tay chống gối, thở dốc từng hơi.
Người đó đưa túi tới trước mặt cô: “Cô gái, túi của cô này.”
Tống Vy nghỉ một lát mới lấy lại nhịp thở, cảm kích mỉm cười: “Cảm ơn anh.”
Cô nhận lấy túi.
Người đó xua tay: “Không có gì, không có gì, chuyện nên làm mà, xem xem có mất thứ gì không.”
“Được.” Tống Vy mở túi bắt đầu kiểm tra, di động, chứng cứ, đồ trang điểm và tóc của Đường Hạo Tuấn đều còn.
Tống Vy nhẹ nhàng thở phào, hài lòng đóng túi lại: “Không đâu, không mất gì cả. Cảm ơn anh. Nếu không phải tôi còn vội đi đón con, tôi nhất định sẽ mời anh bữa cơm, nhưng giờ không có thời gian, thế nên số tiền này coi như là tôi hậu tạ.”
Dứt lời, cô đưa ra 1 triệu rưỡi.
Người đó xua tay, liên tục nói mình không cần.
Nhưng Tống Vy cũng không muốn nợ ân tình, cương quyết nhét tiền qua, sau đó xoay người rời đi.
Người đó nhìn mãi theo bóng lưng cô, đợi bóng dáng cô đi xa, dần dần biến mất, trên mặt đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ quái.
“Không ngờ chúng ta diễn một vở kịch còn nhận được phí cảm ơn, tôi vừa bị anh đánh vài cái, anh phải chia cho tôi một nửa chứ?” Lúc này, một người đột nhiên đi từ con hẻm không xa ra.
Chính là tên ăn trộm vừa rồi.
Tên trộm đó thèm khát nhìn 1 triệu rưỡi trong tay người đàn ông.
Người đàn ông bĩu môi, đưa ra 9 trăm nghìn: “Cầm đi.”