Mục lục
Vợ Bầu Muốn Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 458


Trâu Vũ và Hàn Thư nhìn theo tầm mắt cô.


Chỉ thấy trong màn mưa phía trước, một người đàn ông thân hình cao lớn đang che một chiếc ô lớn màu đen đi tới, trên cánh tay còn vắt một chiếc áo khoác.


Người đàn ông đi tới bậc thang đằng trước Tống Vy cũng hai người kia thì mới dừng lại, sau đó chậm rãi nhấc ô lên, để lộ khuôn mặt tuấn tú tuyệt vời.


“Hạo Tuấn.” Tống Vy gọi anh.


“Để em đợi lâu rồi.” Đường Hạo Tuấn khẽ hé bờ môi mỏng.


Tống Vy lắc đầu: “Không đâu.”


Trâu Vũ nhìn Đường Hạo Tuấn, mới đầu chỉ cảm thấy hơi quen mắt, nhưng nghe thấy Tống Vy gọi Hạo Tuấn như vậy, anh ta liền nhớ ra, kinh ngạc hồi lâu mới hoàn hồn lại: “Tổng giám đốc Đường?”


Tổng giám đốc Tập đoàn Đường Thị lại là bạn trai của Tống Vy!


Hàn Thư không biết Đường Hạo Tuấn, nhưng nghe thấy bạn trai mình còn phải gọi đối phương một tiếng tổng giám đốc Đường, liền biết thân phận của đối phương chắc chắn không đơn giản, ít nhất cũng cùng một cấp bậc với bác Trâu, hơn nữa trông còn đẹp trai như vậy.


Bỗng chốc, sự đố kỵ trong lòng Hàn Thư sắp biến thành con dao luôn rồi.


Lúc học đại học, mọi thứ của cô ta không sánh bằng Tống Vy thì cũng thôi đi, vốn tưởng rằng bây giờ bản thân chắc chắn sẽ hơn Tống Vy. Nhưng không ngờ rằng, Tống Vy vẫn thắng cô ta trong chuyện tìm bạn trai.


Lẽ nào cả đời này cô ta xác định đều bị Tống Vy dẫm đạp dưới chân sao?


Nghĩ rồi Hàn Thư nhìn chằm chằm Tống Vy với vẻ mặt không cam lòng.


Tống Vy cạn lời nhếch khóe môi, chỉ cảm thấy cô ta có bệnh, lười quan tâm.


Lúc này Trâu Vũ đột nhiên lấy một tấm danh thiếp ra, đội mưa chạy xuống bên dưới bậc thang, đứng trước mặt Đường Hạo Tuấn, đưa danh tiếp bằng hai tay qua vô cùng khách sáo: “Chào tổng giám đốc Đường.”


Đường Hạo Tuấn ngước mắt lên, hờ hững nhìn anh ta, lạnh lùng nhả ra ba chữ: “Anh là ai?”


“Tôi tên Trâu Vũ, là người thừa kế của Bách hóa Trâu Thị, Trâu Minh Hoàng là ba tôi.” Trâu Vũ vẫn cầm danh thiếp, cho dù cả người ướt nước mưa cũng không để ý.


Nhưng Đường Hạo Tuấn không hề hứng thú với danh thiếp của anh ta, cũng chẳng thèm nhìn lấy một lần, thu lại ánh mắt: “Không quen biết, xuống đây đi.”


Ba chữ cuối của anh là nói với Tống Vy, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng.


Tống Vy “ừ” một tiếng, cầm túi xách che lên đầu, nhanh chóng chạy xuống cầu thang, tránh vào trong chiếc ô tô của Đường Hạo Tuấn.


Đường Hạo Tuấn đưa chiếc áo khoác vắt trên cánh tay cho cô: “Mặc đi, đừng để bị lạnh.”


Vừa nhìn đã biết là áo khoác của nữ giới.


Tống Vy nhận lấy áo khoác mặc vào, không to không nhỏ rất vừa vặn với người.


Cô kéo khóa lên nhìn anh: “Anh cố tình mang cho em à?”


“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.


Trong lòng Tống Vy vô cùng ấm áp, mỉm cười hai mắt cong cong lên.


Đường Hạo Tuấn giơ tay lên dùng ngón cái vuốt đi hạt mưa rơi trên mặt cô lúc cô vừa xuống ban nãy, động tác rất dịu dàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK