Tống Vy cũng không biết Lưu Mộng nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ thẹn quá hóa giận của Tô Thu, có vẻ cũng không phải lời gì tốt.
Rất nhanh, hai người vừa nói vừa bắt đầu động tay động chân.
Lưu Mộng tát Tô Thu một cái, sau đó Tô Thu dậm chân, ấn Lưu Mộng vào lan can.
Nửa người trên của Lưu Mộng bị Tô Thu đẩy ngửa về phía sau trống không.
Sau đó Tô Thu đột nhiên ngồi xuống, nâng chân Lưu Mộng lên.
Cứ như vậy, Lưu Mộng bị Tô Thu ném xuống lầu.
Lúc này Tô Thu mới phản ứng lại mình vừa làm gì, lảo đảo lùi về sau một bước, sau đó ngồi sụp xuống đất, nhìn tay mình, lắc đầu nguầy nguậy.
Không lâu sau, Tống Huy Khanh xuất hiện.
Tô Thu đột nhiên đứng lên túm lấy ống tay áo Tống Huy Khanh, khuôn mặt nhăn nhó nói gì đó, sắc mặt Tống Huy Khanh cũng không tốt, giống như đang nhẫn nhịn, cuối cùng thở dài, gật đầu.
Hình ảnh đến đây đột nhiên dừng lại.
Tất cả đều giống như Tống Huy Khanh nói, Lưu Mộng bị Tô Thu đẩy xuống, Tống Huy Khanh bị Tô Thu ép làm đồng lõa.
Mà Lưu Mộng lại là người bị hại vô tội nhất.
Tống Vy cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt, cũng không nói gì.
Đường Hạo Tuấn thấy vậy, có chút lo lắng: “Vy Vy, em không sao chứ?”
“Em không sao, em muốn ngủ một lát.” Tống Vy lắc đầu, nói với giọng nghẹn ngào.
Đường Hạo Tuấn bế cô lên, đi về phía phòng nghỉ.
Tống Vy nằm lên giường, kéo chăn trùm lên đầu, giấu cả người trong chăn.
Sau đó chiếc chăn khẽ rung lên.
Cô khóc!
Đường Hạo Tuấn nhìn chăn rung lên, khẽ thở dài.
Tâm trạng của Tống Vy hiện giờ chắc chắn giống với Đường Hạo Tuấn khi đó.
Bởi vì anh cũng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng ba mẹ qua đời.
Có điều trước giờ anh luôn không thể hiện cảm xúc, dù trong lòng có buồn bã, đau khổ đến đâu cũng sẽ không khóc như cô.
“Khóc đi, khóc rồi sẽ đỡ hơn.” Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng vỗ chiếc chăn đang run rẩy, dịu dàng nói.
Chiếc chăn run rẩy hơi dừng lại, ngay sau đó, tiếng khóc cô gái càng lúc càng lớn, không hề đè nén như vừa rồi, mà toàn bộ phòng nghỉ đều có thể nghe được.
Đường Hạo Tuấn cúi người xuống, ôm Tống Vy qua lớp chăn.
Không biết qua bao lâu, anh cảm thấy dưới thân không còn động tĩnh.
Đường Hạo Tuấn đứng thẳng người, nhẹ nhàng vén chăn lên.
Người phụ nữ trong chăn nhắm chặt hai mắt, giống như đã ngủ rồi.
Nhưng lông mi cô vẫn ướt, nhíu chặt màu, rõ ràng lúc này cô ngủ không hề ngon.