Chuyện này rất phổ biến ở nước ngoài, nhưng điều này tương đối hiếm ở trong nước, hầu như không kiểm tra kiểu này.
Chỉ sợ kiểm tra xảy ra sơ sót, phá thai mù quáng.
“Đúng vậy. Nhưng bà Lâm không tin, còn nói cho dù con mình có tính cách chống đối xã hội thì bà ta cũng có thể dạy dỗ tốt. Kết quả là đến khi Lâm Giai Nhi được vài tuổi, cũng không dạy đàng hoàng, ngược lại còn hại chết người.” Bà Trần nói với vẻ bí hiểm.
Tống Vy hít sâu một hơi: “Ý bà là lúc nhỏ Lâm Giai Nhi từng giết người?”
“Không phải giết người, là gián tiếp hại chết người. Đương nhiên, chuyện này có phải là sự thật hay không thì tôi cũng không biết, chỉ nghe nhóm mấy quỳ bà kia nói thôi.” Bà Trần lắc đầu.
Tống Vy nuốt nước bọt: “Bà nghe được từ lúc nào?”
“Mười tám năm trước thì phải.” Bà Trần nhớ lại rồi đáp.
Tống Vy chỉ cảm thấy da đầu tê rần.
Mười tám năm trước, Lâm Giai Nhi mới mười tuổi chứ mấy?
Một đứa trẻ mười tuổi mà đã hại chết người. Thật quá đáng sợ!
Rốt cuộc Lâm Giai Nhi là ma quỷ gì thế?
“Bà Trần, cô ta hại chết ai vậy?” Tống Vy lại hỏi.
Bà Trần lắc đầu lần nữa: “Chuyện này thì tôi không biết, mấy quý bà kia cũng không biết. Người truyền tin này ra ngoài cũng chỉ nói thỉnh thoảng bà ta nghe được bà Lâm đang quở trách Lâm Giai Nhi, nói là ‘họ đối xử tốt với con như thế, sao con lại ác độc hại chết họ như vậy’. Nhưng cụ thể hại chết ai thì bà Lâm không chịu tiết lộ.”
“Thế à? Tôi biết rồi, cảm ơn bà Trần đã kể mấy chuyện này.” Tống Vy nói lời cảm ơn.
Bà Trần xua tay: “Không có gì đâu. Chuyện này tôi cũng chỉ nghe nói thôi, có phải thật hay không cũng chưa chắc.”
“Không cần biết có phải sự thật hay không, ít nhất chúng ta biết con người Lâm Giai Nhi quá đáng sợ là được.” Tống Vy cười nói, nhưng trong lòng lại không hề buồn cười chút nào.
Lâm Giai Nhi chắc chắn sẽ bị bắt về trừng trị.
Người như vậy ở bên ngoài, quá mức nguy hiểm.
Tâm trạng của Tống Vy chùng xuống, cô về tới bệnh viện chỉ ước gì lập tức đưa hai đứa trẻ rời khỏi nơi này, ra nước ngoài mới an tâm.
Thật ra, bà Trần kể cho cô nghe mấy chuyện này đã dọa cô một phen, khiến cô phải cảnh giác hơn.
Đến mức cô vẫn luôn ủ rũ.
“Vy Vy, cậu sao vậy?” Buổi chiều, Giang Hạ xách theo trái cây và đồ chơi tới thăm hai đứa trẻ, thấy Tống Vy đang ngẩn ngơ, không kìm lòng được mà quan tâm hỏi.
Tống Vy miễn cưỡng mỉm cười một cái: “Tớ không sao.”
“Không sao thật không đấy? Tớ thấy cậu cứ nhíu chặt mày, có phải cơ thể khó chịu không?” Giang Hạ nhìn bụng của cô: “Bé con đạp cậu hả?”
“Không phải.” Tống Vy lắc đầu.
“Vậy cậu…”
“Được rồi Giang Hạ, tớ thật sự không sao đâu. Cậu ở đây chơi với Hải Dương đi, tớ đưa Dĩnh Nhi đi làm thủ tục xuất viện.” Tống Vy đứng lên rồi nói.