“Em nghi ngờ cô ta có khả năng không phải là con gái của Tống Huy Khanh.” Tống Vy trả lời: “Tống Huy Khanh và Tô Thu lần lượt mang nhóm máu A và nhóm máu AB, không thể sinh ra con mang nhóm máu O được, vậy nên Tống Huyền có khả năng là con của Tô Thu và người khác.”
“Lâm Quốc Thần sao?” Đường Hạo Tuấn lập tức nói ra cái tên này.
Dù sao chuyện Tô Thu và Lâm Quốc Thần, anh cũng biết.
Tống Vy gật đầu: “Không sai, em cũng nghi ngờ là Lâm Quốc Thần, nhưng cũng không chắc, cho nên em lấy ít tóc của Tống Huyền, đã ship về, đến lúc đó anh giúp em làm giám định DNA của Tống Huyền và Lâm Quốc Thần.”
“Được.” Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, đã đồng ý.
Sau đó, hai người lại nói vài câu rồi kết thúc cuộc gọi.
Trình Hiệp đi tới: “Tổng giám đốc, đào được rồi, là một cái két bảo vệ cỡ nhỏ di động.”
Loại két bảo hiểm này dùng để đựng đồ quan trọng, chôn ở trong đất trăm năm cũng sẽ không mục nát, ngay cả bom cũng không phá được.
Cho nên bên trong, rất có khả năng chính là di chúc.
Đường Hạo Tuấn rõ ràng cũng nghĩ tới điều này, trong mắt vụt qua một kích động, nhưng rất nhanh lại đè xuống.
Anh cất điện thoại đi rồi căn dặn: “Cậu đi tra tung tích của Lâm Quốc Thần, lấy mẫu DNA của ông ta.”
“Lâm Quốc Thần sao?” Trình Hiệp sững người, rõ ràng nhất thời không nhớ ra người này là ai.
Đường Hạo Tuấn mở miệng nhắc nhở: “Người đàn ông ở bên ngoài của Tô Thu.”
Lúc này Trình Hiệp nhớ ra rồi, nhưng trong lòng còn có chút nghi hoặc: “Cần mẫu DNA của ông ta làm cái gì?”
“Vy Vy nghi ngờ Tống Huyền là con gái của Lâm Quốc Thần.” Đường Hạo Tuấn trả lời.
Trình Hiệp đầu tiên là hít một ngụm khí lạnh, sau đó mỉm cười: “Nếu thật sự là như vậy, Tống Huy Khanh cũng quá đáng thương rồi, nuôi con của người khác hơn 20 năm.”
“Không có gì đáng thương cả.” Đường Hạo Tuấn hờ hững nói: “Người ngoại tình là ông ta, ông ta không ngoại tình, những chuyện này cũng sẽ không rơi vào đầu ông ta.”
“Cũng phải.” Trình Hiệp gật đầu.
Đường Hạo Tuấn nhấc chân đi tới chỗ mấy công nhân.
Mấy công nhân nhìn thấy anh đến thì đều tránh ra, chừa ra cái két bảo hiểm trên đất.
Đường Hạo Tuấn đứng ở trước két bảo hiểm, cúi đầu nhìn két bảo hiểm trên đất.
Tuy trên két bảo hiểm còn dính bùn đất, nhưng kim loại bên ngoài vẫn ánh lên ánh bạc, không cũ, nhưng cũng không mới, chắc là được chui xuống mấy năm gần đây.
Có lẽ bên trong thật sự là di chúc.
“Tổng giám đốc, đây là khóa mật mã, nhưng không có pin.” Trình Hiệp khuỵu người, sau khi kiểm tra két bảo hiểm, nói với Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn hất cằm: “Ôm lên, đưa về biệt thự, sau đó mua pin lắp vào.”
“Được.” Trình Hiệp đáp một tiếng, ôm két bảo hiểm lên, đi theo đằng sau anh rời khỏi nghĩa trang.
Còn mấy công nhân đó vẫn đang vất vả đắp đất, sau khi đắp đất xong mới có thể rời khỏi.
Trở về biệt thự.
Hai đứa trẻ đã ngủ, dì Vương từ trong phòng đi ra, nhìn thấy két bảo hiểm mà Trình Hiệp ôm trong lòng thì ngạc nhiên hỏi: “Đây không phải là đồ của ông chủ sao?”