Tống Vy mở miệng: “Tôi muốn mấy sợi tóc của Tống Huyền, nhờ cô rồi.”
“Nhưng như vậy không phù hợp quy định.” Y tá có hơi khó xử.
Tống Vy mỉm cười: “Không sao, tôi biết viện trưởng của các cô, Tống Huyền chính là chồng tôi sắp xếp vào đây.”
Nghe vậy, y tá bỗng chốc đã hiểu: “Thì ra cô chính là cô Đường, được, tôi biết rồi, tôi bây giờ đi dứt giúp cô.”
Nếu là vợ của Đường tổng, vậy thì không sao.
Rất nhanh, y tá đã quay trở lại, trong tay cầm mấy sợi tóc.
Tống Vy nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Không có gì không có gì.” Y tá mỉm cười đáp lại.
Tống Vy sau khi cảm ơn lần nữa thì vào thang máy, rời khỏi bệnh viện tâm thần.
Sau khi ra ngoài, cô tìm một công ty chuyển phát, ship hỏa tốc mấy sợi tóc trong tay về trong nước.
Sau đó, cô lập tức gọi điện cho Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn lúc này đang đứng ở nghĩa trang của nhà họ Đường, ánh mắt thâm trầm nhìn mấy công nhân đi quanh bia mộ của ba mẹ anh.
Trong tay mấy công nhân đó cầm thiết bị chuyên dụng, đang dò đất xung quanh bia mộ, xem có phản ứng vật thể không.
Lúc này, thiết bị trong tay một công nhân đột nhiên kêu tít tít.
Trình Hiệp lập tức đi tới: “Sao rồi?”
“Bên dưới có thứ gì đó.” Công nhân trả lời.
Trình Hiệp quay đầu, kích động nói với Đường Hạo Tuấn ở cách đó không xa: “Tổng giám đốc, xung quanh bia mộ của ông bà chủ có phản ứng vật thể, có thể thật sự là di chúc.
Đường Hạo Tuấn nghe thấy lời này, hai mắt nheo lại, đang muốn đi tới thì điện thoại đổ chuông.
Anh vừa đi vừa lấy điện thoại ra, nhìn thấy là Tống Vy gọi thì phân phó Trình Hiệp: “Các cậu đào trước, nhưng cẩn thận một chút, đừng đụng phải tro cốt của ba mẹ tôi.”
“Hiểu.” Trình Hiệp gật đầu, sau đó quay lại, bắt đầu chỉ huy mất công nhân làm việc.
Đường Hạo Tuấn cầm điện thoại đi tới bên cạnh nghe máy: “Sao thế?”
“Chồng à, không làm phiền anh chứ?” Tống Vy hỏi.
Bây giờ trong nước là buổi tối.
Đường Hạo Tuấn lắc đầu: “Không có, anh vẫn chưa nghỉ, đang ở chỗ mộ của ba mẹ anh.”
Nghe thấy lời này, Tống Vy lập tức hiểu anh đang làm cái gì, vội vàng hỏi: “Tìm được di chúc rồi sao?”
“Vẫn chưa, nhưng dò ra gần bia mộ có đồ vật, đã đang đào rồi, có phải là di chúc hay không thì lát nữa mới biết.” Đường Hạo Tuấn nhìn một nhóm người đang đào đất nói.
Tống Vy mỉm cười: “Chắc chắn là di chúc.”
“Mong là vậy.” Đường Hạo Tuấn nắm chặt lòng bàn tay, sau đó hỏi: “Đúng rồi, tự dưng gọi điện cho anh, là có chuyện gì sao?”
“Là như này, em hôm nay đi thăm Tống Huyền, phát hiện báo cáo kiểm tra sức khỏe của Tống Huyền, cô ta mang nhóm máu O.” Tống Vy nói.
Đường Hạo Tuấn có hơi nghi hoặc: “Như này có cái gì?”