“Ha!” Tống Vy tức giận: “Tát cho một cái rồi lại dúi cho viên kẹo, ông nghĩ tôi dễ dỗ thế à?”
Internet có bộ nhớ thì dân mạng cũng có ký ức.
Cho dù Tống Huy Khanh ém những thứ đó xuống thì có sao, danh dự của cô vẫn nát như cũ. Ấn tượng của mọi người về cô vẫn là kẻ thứ ba vô liêm sỉ, chen chân cướp chồng sắp cưới của người ta!
“Vậy là con không chịu?” Tống Huy Khanh nhả ra ngụm khói trắng.
“Đúng thế, tôi không chịu!” Tống Vy nhắm mắt, nén cơn tức trong mắt lại, chỉ còn nỗi thất vọng tận cùng: “Tống Huy Khanh, tôi rất muốn biết rốt cuộc tôi có phải con gái của ông không mà ông lại đối xử với tôi như vậy!”
Tống Huy Khanh khẽ nhăn mặt: “Đương nhiên con là con gái của ba nhưng con gái cũng có thân sơ, xa gần. Ba biết trong lòng con luôn hận người ba này, con cũng sẽ không nghe lời ba, nên ba cũng chỉ có thể từ bỏ con mà chọn Tống Huyền thôi.”
Nghe vậy, Tống Vy châm chọc bật cười một tiếng.
Tống Huy Khanh cau mày, hơi khó chịu: “Con cũng đừng trách ba. Có điều, xét việc dù gì chúng ta cũng là ba con nên ba cho con thêm một cơ hội, con suy nghĩ kỹ xem có đồng ý với ba hay không. Đến tối ba sẽ gọi điện thoại tới hỏi con lần nữa.”
Dứt lời, ông ta liền cúp máy.
Tống Vy giận điên lên mà ném điện thoại lên giường, mất một hồi lâu mới tỉnh táo lại.
Lúc này, chuông cửa chợt vang lên.
Tống Vy hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ vào mặt, điều chỉnh cảm xúc vùi sâu vào lòng, bước xuống giường, mở cửa.
Đường Hạo Tuấn đứng ngoài cửa, anh cúi đầu nhìn cô.
Thấy hai mắt cô hồng hồng liền hiểu cô đã biết chuyện trên mạng rồi.
“Tôi có thể vào không?” Bờ môi mỏng của Đường Hạo Tuấn khẽ mở, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi.
Tống Vy gật đầu “ừ” một tiếng, mặt ủ mày chau tránh sang một bên: “Vào đi.”
Đường Hạo Tuấn nhấc chân bước vào trong nhà, đi theo cô vào phòng khách.
Thấy bó hoa hồng đặt trên bàn trà trong phòng khách, khóe môi anh cong lên sau đấy ngồi xuống, hỏi: “Em muốn xử lý chuyện trên mạng thế nào?”
Tống Vy rót ly nước cho anh: “Tôi chưa nghĩ.”
“Nếu vậy để anh giải quyết.” Đường Hạo Tuấn nhận lấy ly nước.
Tống Vy trừng to mắt: “Anh làm?”
Đây là chuyện của cô.
Anh ra tay làm gì?
Dường như đọc được suy nghĩ của cô, Đường Hạo Tuấn uống ngụm nước rồi đặt ly nước xuống: “Dù sao chuyện này cũng liên quan đến tôi. Tống Huy Khanh bôi nhọ em, đồng thời kéo cả tôi vào, mục đích là lợi dụng tôi bôi nhọ em. Hơn nữa, tôi cũng chẳng thể cứ để ông ta lợi dụng mình như thế.”
“Cũng đúng.” Tống Vy gật đầu.
Lúc Tống Huy Khanh tung tin đồn nhảm cô và Đường Hạo Tuấn thì cũng chỉ muốn cô thỏa hiệp thôi.
Nhưng không xem xét đến Đường Hạo Tuấn có đồng ý bị ông ta kéo ra đặt điều hay không. Hiện tại, sự thật chứng minh Đường Hạo Tuấn không đồng ý, cũng không hề vui vẻ!
“Về phần tại sao Tống Huy Khanh muốn bôi nhọ em thì có lẽ tôi đoán được, hẳn là liên quan đến mẹ con Tống Huyền.” Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy.