Nhưng ở nước ngoài lại khác, cho dù anh có tiền nữa, cũng không nhất định sẽ để anh lấy được giấy phép, bởi vì anh dù sao cũng không phải là người của nước này, trừ phi anh di dân.
“Vậy chúng ta phải làm sao, như này biết rõ hai người Amy là vô vội, nhưng cảm thấy không thể giải oan cho bọn họ, thật là khó chịu.” Hạ Bảo Châu bực bội túm tóc: “Đặc biệt là nhìn thấy sư đồ Tô Huyền vẫn tiêu dao ngoài vòng pháp luật thì càng khó chịu.”
“Không chỉ có cậu, tớ cũng khó chịu, nhưng không sao cả, phía văn phòng thám tử vẫn đang điều tra, đợi thêm chút nữa đi.” Tống Vy day huyệt thái dương rồi nói.
Trừ đợi, cô cũng không nghĩ được cách khác.
Tóm lại không thể trực tiếp lôi sư đồ Tô Huyền đến cục cảnh sát.
Hạ Bảo Châu thở dài, cũng không nói gì nữa.
Chỗ rẽ ở tầng hai, Tống Hải Dương xoay người, lặng lẽ rời đi, trở về phòng.
Khi ở trung tâm thương mại, dì Hạ Bảo Châu nhìn thấy hai người phụ nữ đó thì lộ vẻ giận dữ thì khiến cậu rất để ý.
Bởi vì dì Hạ Bảo Châu lúc đó nói một câu ‘chính là hai người phụ nữ đó hại mình và Vy Vy.’
Cậu lúc đó đã hỏi dì Hạ Bảo Châu, hai người phụ nữ đó đã làm gì với dì và mẹ.
Dì Hạ Bảo Châu lại nói, đây là chuyện của người lớn, trẻ con đừng để tâm nên không nói cho cậu.
Có điều không nói cho cậu thì cậu tự mình nghe lén là được.
Tuy vừa rồi mẹ và dì Hạ Bảo Châu vẫn không nói hai người phụ nữ đó hại bọn họ thế nào, nhưng không gây trở ngại việc cậu tự mình điều tra.
Nghĩ thế, Tống Hải Dương ngồi ở trước máy tính.
Tống Dĩnh Nhi để búp bê barbie trong tay xuống: “Anh, anh làm cái gì thế?”
“Anh tra ít tài liệu, em tự mình chơi đi, lát nữa anh chơi với em.” Tống Hải Dương nhìn máy tính, đầu không quay lại mà nói.
Tống Dĩnh Nhi gật cái đầu nhỏ: “Được ạ, vậy anh nhanh lên nha.”
“Ừ.” Tống Hải Dương đáp nhanh một tiếng, bàn tay nhỏ bắt đầu gõ trên bàn phím.
Cậu bé nhập thông tin cá nhân của Tô Huyền và Linda trước, sau đó dựa theo tư liệu mà điều tra.
Tuy lần trước cậu nhắc nhở ba, bảo ba điều tra Tô Huyền đó, nhưng ba điều tra rất sơ sài, chỉ xem được một vài tài liệu cơ bản của Tô Huyền, lần này, cậu chuẩn bị tra chi tiết hơn.
Rất nhanh, nửa tiếng trôi qua.
Lông mày nhỏ nhắn của Tống Hải Dương nhíu chặt, đang nhìn chằm chằm bức ảnh so sánh trước máy tính.
Bức ảnh so sánh còn rất mơ hồ, cậu đang dùng phần mềm từ từ khôi phục, quá trình khôi phục rất chậm, bởi vì muốn khôi phục ảnh bị mờ về độ nét cao, quá trình này đương nhiên có hơi lâu.
Bây giờ mới khôi phục được 60%, 40% còn lại ít nhất phải cần thêm vài phút nữa.
Lúc này, có người gõ cửa phòng.
Tống Hải Dương quay đầu nhìn về phía cửa: “Mẹ sao?”
“Là mẹ.” Giọng nói của Tống Vy vang lên ở bên ngoài cửa.
“Em đi mở cửa.”
Tống Dĩnh Nhi vội vàng nhảy từ trên giường xuống, lon ton chạy ra mở cửa.
Cửa mở ra, Tống Vy dắt bé đi vào, nhìn sang con trai ngồi trước máy tính, cười rồi hỏi: “Con đang làm gì thế?”