Dì Vương bày vẻ mặt cầu xin cắt ngang lời cô: “Cô Tống, tối hôm qua ông chủ của chúng tôi đã cởi áo khoác cho cô, cô hãy nể tình giúp chuyện này đi.”
Bà ta đã nói như vậy, Tống Vy còn có thể nói được gì, cô cười khổ cong khóe miệng đồng ý: “Được, tôi biết rồi.”
Không biết có phải cô đang cầm đá đập lên chân mình hay không.
“Vậy cảm ơn cô Tống, bé con đi xuống dưới với bà nhé, bà lấy đồ ăn cho cháu.” Dì Vương vui vẻ kéo tay Tống Hải Dương.
Tống Hải Dương nhìn Tống Vy, Tống Vy gật đầu, cậu mới ngoan ngoãn đưa tay cho dì Vương.
Một già một trẻ đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy thở dài, sau đó quay đầu lại nhìn người đàn ông trên giường.
Lúc này có lẽ người đàn ông rất khó chịu, chăn mỏng trên người không ngừng nhấp nhô, môi mỏng cũng hơi mở ra, phát ra tiếng hô hấp nặng nề, không chỉ như vậy, trên cổ anh ướt đẫm, mồ hôi toát ra chảy xuống từ yết hầu xuống cổ áo ngủ rồi biến mất.
Tống Vy thấy thế vậy thì sờ vào cổ anh, tay cô dinh dính, cổ áo cũng ướt đẫm.
“Sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy chứ?” Tống Vy mím môi nói thầm một tiếng, sau đó nhìn một vòng căn phòng, sau khi cô xác định được vị trí phòng tắm thì đi vào đó lấy một chậu nước nóng.
Tống Vy đặt chậu trên đầu giường, sau đó mở một chai cồn dùng để hạ sốt ở đầu giường rồi đổ một ít vào nước, dùng tay khuấy hai lần, cầm khăn mặt trên vành chậu nhúng vào nước, sau đó vắt khô lau mặt cho Đường Hạo Tuấn, lau mồ hôi trên mặt Đường Hạo Tuấn.
Cô lau xong thì ném khăn mặt vào chậu, sau đó cô một miếng dán hạ sốt trên đầu giường dán cho Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy làm xong những chuyện này thì bắt đầu gặp khó khăn, bởi vì cô sẽ phải lau người cho Đường Hạo Tuấn.
“Chuyện gì vậy chứ?” Tống Vy xoa huyệt thái dương lại cau mày nhìn Đường Hạo Tuấn vài giây, cô thở dài vén chăn trên người anh ra, sau đó xoay người lại cởi nút áo của anh.
Tống Vy nhìn cơ thể cường tráng của anh thì hô hấp cứng lại, không khỏi mặt đỏ, nhịp tim đập nhanh hơn rất nhiều.
Tuy rằng tối hôm qua cô cũng thấy được cơ thể của anh ở trên xe, nhưng dù sao vẫn có một lớp áo sơ mi, không nhìn thấy rõ ràng như thế.
Ánh mắt của Tống Vy dừng lại ở phần bụng của Đường Hạo Tuấn, cơ bụng hai bên đều nhau, cô không nhịn được sờ soạng một chút.
Sau khi cô sờ xong thì mới phản ứng lại mình đã làm gì, cô chán nản vỗ vào mặt, một lúc sau cảm xúc mới bình thường lại, cô vắt khô khăn mặt lau người cho anh.
Chuyện này mất hơn nửa tiếng.
“Phù…” Tống Vy thở phào nhẹ nhõm, một tay cầm khăn mặt, tay kia đấm lưng và eo có chút đau nhức, cô cảm thấy mình lau người cho Đường Hạo Tuấn giống như đi đánh trận vậy, cả người mệt mỏi, mồ hôi cũng toát ra.
Tống Vy cụp mắt nhìn người đàn ông trên giường, cô bất đắc dĩ cười một chút, sau đó đắp lại chăn cho anh, chuẩn bị đi vào phòng tắm đổ nước.
Nhưng cô vừa đứng dậy thì người đàn ông lại đột nhiên nắm lấy vạt áo của cô.
Tống Vy không bước đi được, lảo đảo ngã về phía sau, ngã xuống trên người anh làm cho người đàn ông kêu lên một tiếng.
“Đường tổng!” Con ngươi Tống Vy co rụt lại, cô không quan tâm lưng mình đau nhức mà vội vàng quay người lại nhìn Đường Hạo Tuấn, cô lo anh đang sốt cao không giảm lại bị thương bởi vì cô thì xong đời.
Lúc Tống Vy vén chăn lên, định kiểm tra người Đường Hạo Tuấn thì Đường Hạo Tuấn lại đột nhiên mở mắt ra nhìn cô hai giây, sau đó anh dùng tay kia ôm lấy eo của cô, xoay người ôm cô vào lòng rồi nhắm hai mắt lại.
“Đường tổng? Đường tổng?” Tống Vy khẽ đẩy người đàn ông, muốn anh buông mình ra.
Nhưng người đàn ông không có phản ứng gì mà ngủ thiếp đi, dường như anh vừa tỉnh lại chỉ là ảo giác của cô vậy.
Nhưng Tống Vy biết là không phải, tay anh đang ôm lấy eo cô.
Tống Vy ngủi thấy mùi cồn trên người đàn ông, cảm giác được hô hấp của người đàn ông rơi xuống đầu mình thì trái tim đập thình thịch.
Cô cũng không ngờ mình chỉ lau người cho anh, nhưng lại phát triển thành như vậy, không khỏi có chút hoảng loạn.
Nhưng cô ngước lên nhìn khuôn mặt đẹp trai đang ngủ thì không khỏi có chút sững sờ, nỗi hoảng loạn cũng lắng xuống, cơ thể căng cứng cũng dần thả lỏng.