“Hung thủ thật sự hứa hẹn với Trần Nhã Nhã rằng sẽ trả hết nợ cho nhà họ Trần?” Tống Vy nhíu mày.
“Đúng vậy, thế nên Nhã Nhã đã đồng ý chịu tội, vì vậy tháng trước Nhã Nhã mới hỏi tôi chủ nợ còn tới không.”
“Vậy còn đến không?” Tống Vy hỏi.
Vẻ mặt bà Trần hiện lên sự căm hận: “Đương nhiên, vài ba bữa lại tới, vì hung thủ không hề trả nợ cho chúng tôi, thế nên sau khi Nhã Nhã biết mới nói sự thật cho tôi. Tôi luôn muốn cứu Nhã Nhã, nhưng tôi không biết phải cứu thế nào, mãi tới hôm nay tôi mới gặp được cô.”
Dứt lời, bà ấy bắt lấy tay Tống Vy: “Mợ chủ, nể tình Nhã Nhã nhà tôi vô tội, xin cô giúp tôi, cứu con gái tôi được không, xin hãy cứu nó!”
Bà ấy khóc không thành tiếng.
Tống Vy thở dài: “Tôi biết, tôi sẽ giúp, hung thủ vẫn ở bên ngoài, vẫn đang tìm cơ hội giết tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho cô ta, chỉ cần bắt được hung thủ thật sự, con gái chị tự khắc sẽ được thả.”
“Cảm ơn, cảm ơn cô!” Bà Trần cảm động rơi nước mắt.
Tống Vy rút tay về: “Con gái chị giao dịch trực tiếp với đối phương, chắc hẳn biết vài chuyện của đối phương. Ngày mai tôi sẽ tới thăm con gái chị.”
“Được, ngày mai tôi sẽ lấy thân phận người nhà xin thăm nuôi.” Bà Trần nói.
Tống Vy lấy danh thiếp từ trong túi đưa tới: “Vậy sau khi xin được thì gọi điện cho tôi, tôi sẽ tới ngay.”
“Tôi biết rồi.” Bà Trần như đạt được bảo vật, nắm chặt danh thiếp trong tay.
Sau đó Tống Vy khởi động xe, đưa hai đứa trẻ rời đi.
Trên đường, tâm trạng cô luôn rất nặng nề.
Cô không ngờ, người mà cô vẫn luôn nghĩ là hung thủ lại là giả, hung thủ thật sự vẫn đang ung dung ngoài vòng pháp luật.
Hơn nữa, cô đột nhiên nhớ tới lúc Trần Nhã Nhã bị bắt, lần đầu tiên cô gặp Trần Nhã Nhã đã nghĩ, một cô gái trong sáng yếu ớt như thế, thật sự là hung thủ giết người sao? Tống Vy cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Giờ cô mới biết, trực giác của cô lúc đó là đúng.
Còn nữa, kẻ thiêu hủy kho hàng của cô, đâm Kiều Phàm và Hải Dương bị thương, xem ra cũng là cùng một người.
Cô đã nói mà, sao cô có thể có nhiều kẻ thù như vậy.
Dọc đường đi, Tống Vy không nói gì.
Hai đứa trẻ vẫn luôn suy nghĩ gì đó, cũng không làm phiền cô, không khí cứ căng thẳng như vậy cho tới khi về biệt thự.
Tống Vy đưa hai đứa trẻ lên lầu, sau đó vào bếp: “Dì Vương, tôi muốn biết Đường Hạo Tuấn đang ở đâu?”
Dì Vương thấy cô hỏi, xoay người lại: “Mợ chủ muốn tìm cậu chủ sao?”
“Tôi có chuyện muốn nói với anh ấy.” Tống Vy trả lời.
Dì Vương tưởng cô muốn tiếp tục nói chuyện tối qua với Đường Hạo Tuấn, bèn nói địa chỉ với cô.
Du sao thì hiện giờ cũng đâu bảo không được nói.
Tống Vy nhận được địa chỉ, cảm kích cười với dì Vương: “Cảm ơn dì Vương. Vậy giờ tôi đi tìm anh ấy đây, nhờ dì chăm sóc hai đứa trẻ.”
“Mợ chủ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho bọn trẻ.” Dì Vương gật đầu.
Tống Vy xoay người rời đi, một lần nữa khởi động xe.