Tô Thu bò dậy từ trên đất, túm lấy tay của hai cảnh sát, kích động nói: “Cảnh sát, nửa năm thật sự quá nặng rồi, có thể nộp tiền bảo lãnh không?”
Cho dù là chấp hành án ngoài nhà tù, nhưng trên người Huyền cũng có một vết nhơ ngồi tù.
Huyền của bà ta là phải gả vào nhà họ Đường, làm sao có thể có vết nhơ như này được!
“Có thể nộp tiền bảo lãnh nhưng chuyện này phải xem người bị hại có bằng lòng hay không?” Hai cảnh sát nhìn sang Tống Vy: “Chỉ cần cô Tống bằng lòng tha viết giấy bãi nại, con gái của bà tự nhiên sẽ vô tội.”
Nghe vậy, Tô Thu giống như mất đi linh hồn, không còn sức lực mà buông tay của cảnh sát.
Giấy bãi nại…
Tống Vy sao có thể sẽ viết chứ!
“Các người tự mình thương lượng đi.” Hai cảnh sát nói xong thì xoay người đi ra.
“Thương lượng cái gì, có gì đáng thương lượng, bảo bối, chúng ta đi thôi.” Lưu Mộng đỡ Tống Vy nói.
Tống Vy dạ một tiếng.
Hai mẹ con đi về phía cửa lớn của phòng thẩm vấn.
Tô Diễm thấy vậy, vội vàng kéo tay áo của Tống Huy Khanh: “Chồng!”
Tống Huy Khanh biết bà ta muốn làm cái gì, sau khi bóp chặt đầu rồng trên gậy thì cất lời gọi mẹ con Tống Vy lại: “Lưu Mộng, Vy, hai người đợi đã.”
Lưu Mộng và Tống Vy dừng bước chân, cả hai đều quay đầu lại.
Lưu Mộng lạnh lùng nhìn ông ta: “Sao thế, muốn cầu tình cho con gái bảo bối của ông à?”
Lập tức bị nói trúng mục đích, Tống Huy Khanh có hơi lúng túng ho khan một tiếng: “Lưu Mộng, mặc kệ nói thế nào, Vy với Huyền cũng là chị em, không cần phải nháo đến mức độ này, hay là…”
“Dừng đi!” Lưu Mộng buông cánh tay của Tống Vy ra, làm một động tác dừng, sau đó cười châm chọc: “Chị em? Lấy đâu ra chị em, tôi chỉ sinh có mỗi một cô con gái là Vy, không có sinh Tống Huyền, cho nên chúng không phải là chị em gì cả.”
“Không sai, tôi chỉ có đứa em trai là Kim thôi.” Tống Vy mặt mày lạnh lùng, cũng nói một câu.
Tô Thu thấy hai mẹ con không hề lay động, sốt ruột đến mức lại kéo Tống Huy Khanh.
Tống Huy Khanh thở dài: “Được rồi, cho dù hai người không thừa nhận Huyền, nhưng nó với Vy suy cho cùng có quan hệ huyết thống, hai người việc gì phải làm tới mức tuyệt tình như vậy, huống chi chân của Huyền cũng gãy rồi, Hạo Tuấn tối qua cũng đã xử phạt nó, chuyện này không thể cho qua như vậy sao?”
“Ba, ba nói sai rồi, người làm tới mức tuyệt tình không phải là con và mẹ, là Tống Huyền, là cô ta năm lần bảy lượt tìm con gây phiền phức không chịu tha cho con, với lại cô ta gãy chân đâu phải là con làm, mà chân của con là cô ta làm bị thương, cho nên con tại sao phải thôi chứ.” Tống Vy mím môi.
“Đúng thế, tưởng chúng tôi dễ ăn hiếp sao?” Lưu Mộng khoanh tay nói.
Tống Vy nâng mắt, lạnh lùng liếc qua Tô Thu ở đằng sau Tống Huy Khanh: “Hơn nữa Tống Huyền có kết cục này cũng là do một tay dì Tô gây ra, là dì ấy quấn lấy không chịu thôi.”
“Không sai, lúc Tô Thu báo cảnh sát, Vy còn đặc biệt nhắc nhở, người cuối cùng ngồi tù sẽ là Tống Huyền, nhưng Tô Thu không nghe, cứ muốn báo cảnh sát, nếu bà ta một lòng muốn đưa Tống Huyền vào tù, vậy thì chúng tôi chỉ có thể thành toàn cho bà ta.” Lưu Mộng nhướn mày.
Sắc mặt của Tô Thu trắng bệch, cơ thể đang run rẩy.
Ma quỷ, đôi mẹ con này đều là ma quỷ!
Tống Huy Khanh cũng rất bất lực, ông ta cũng biết rõ Tống Vy không sai, người sai là Tống Huyền.
Nhưng ông ta lại không thể để mặc Tống Huyền ngồi tù, cho dù là chấp hành án ở ngoài nhà tù cũng không được!
“Vy, con tha cho Huyền lần này đi, nó dù sao cũng là vị hôn thê của Hạo Tuấn, con như này sẽ khiến Hạo Tuấn cũng không xuống được đài.” Tống Huy Khanh nhìn Tống Vy, dáng vẻ có vài phần thâm ý khuyên nhủ.
Tuy nhiên còn chưa đợi Tống Vy trả lời thì Lưu Mộng đã nổi giận rồi, bà ta chắn trước Tống Vy, mặt mày phẫn nộ nhìn Tống Huy Khanh: “Ông còn mặt mũi ở trước mặt tôi lấy Hạo Tuấn làm lý do sao? Không có tôi, Tống Huyền muốn làm vị hôn thê của Hạo Tuấn? Nằm mơ đi!”