Hai chân Tống Vy vừa chạm đất thì lập tức ngẩng đầu nhìn lên trời, thấy Đường Hạo Tuấn, cô vội ưm ưm mấy tiếng.
Đường Hạo Tuấn không biết cô đang nói gì, nhưng thấy cả người cô bị trói kín mít cùng với băng dính dán trên miệng, trong mắt anh bùng lên lửa giận và sát khí vô tận.
“Thả cô ấy ra!” Đường Hạo Tuấn ra lệnh cho Đường Hạo Minh.
Đường Hạo Minh nhún vai thõng tay: “Chuyện này e là…”
“Tôi bảo anh thả cô ấy ra!” Đường Hạo Tuấn thẳng thừng ngắt lời anh ta, ngón trỏ đè cò súng vào bên trong một chút.
Đường Hạo Minh giơ tay lên cười nói: “Được rồi, tôi thả, tôi thả!”
Anh ta xoay người, xé băng dính trên miệng Tống Vy.
Miệng Tống Vy vừa được thả tự do đã lập tức há miệng hô: “Hạo Tuấn…”
“Đừng sợ, anh đây.” Mặc dù vẻ mặt Đường Hạo Tuấn không có biểu cảm gì, nhưng giọng nói lại dịu dàng hơn nhiều.
Nỗi bất an và sợ hãi trong lòng Tống Vy đều vơi bớt rất nhiều vì bốn từ này của anh, vội vã gật đầu: “Vâng.”
Cô tin anh.
Mỗi lần cô gặp nạn, anh đều có thể xuất hiện ngay đầu tiên, cô tin anh có thể cứu cô thoát ra ngoài.
Thấy sự tín nhiệm không hề giấu diếm trong mắt Tống Vy, Đường Hạo Tuấn hít sâu một hơi, giục Đường Hạo Minh tháo dây thừng trói trên người Tống Vy.
Đường Hạo Minh nghe lời làm theo, đi đến sau lưng Tống Vy, cúi đầu, chậm rãi vươn tay về phía nút thắt dây thừng sau lưng Tống Vy.
Ngay khi tay Đường Hạo Minh vừa đụng vào nút thắt, anh ta đột nhiên híp mắt lại, xốc áo khoác trên người lên, cũng rút một khẩu súng đeo bên hông.
Sau đó một tay anh ta siết chặt Tống Vy, một tay kề súng bên huyệt thái dương của cô, vẻ mặt điên cuồng đe dọa: “Các người bỏ súng xuống ngay! Nếu ai không bỏ súng tôi sẽ giết cô ta trước!”
Dứt lời, anh ta chọc nòng súng vào huyệt thái dương của Tống Vy.
Tống Vy có thể rõ ràng cảm nhận được sự lạnh lẽo truyền tới từ nòng súng, lạnh đến mức khiến cả người cô cứng đờ, tay chân lạnh lẽo.
Không ngờ Đường Hạo Minh cũng có súng!
Không ai có thể nghĩ tới chuyện này.
Đường Hạo Tuấn cũng không ngờ, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Trình Hiệp cũng cuống lên: “Chết tiệt, tính nhầm một bước rồi, không đoán được anh ta có thứ này. Tổng giám đốc, bây giờ nên làm sao đây? Mợ chủ nằm trong tay anh ta, bị anh ta coi như con tin đe dọa chúng ta, chúng ta bị hạn chế mất rồi.”
Sao Đường Hạo Tuấn lại không biết chuyện này, cho nên sắc mặt mới khó coi đến thế.
Anh nhìn Tống Vy.
Tống Vy cũng nhìn anh, người cô khẽ run lên, ánh mắt chứa đầy vẻ hoảng sợ: “Hạo Tuấn…”
Đường Hạo Tuấn rất muốn kêu cô đừng sợ một lần nữa.
Nhưng bây giờ cô đang bị dí súng vào đầu, nói hai chữ này chẳng những không thể trấn an mà còn có vẻ rất bất lực.