Tuy nhiên, trong lòng hắn vẫn nhớ tới Âu Dương Mộng Duyệt, hắn cũng không thật sự là một người lạnh lùng vô tình, hôm nay bao nhiêu việc đổ lên đầu cô, trong lòng hắn rõ ràng cực kỳ.
Dù cho có là trợ lý thông minh tháo vát nhất, đối mặt với đống tư liệu đó, muốn thống kê lại cho chính xác cũng phải mất một ngày một đêm, vậy mà hắn lại giao nó cho cô trước giờ tan tầm, điều này quả thực là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Quý Thiên Tứ nhăn mày, lại cắn môi, đây chẳng phải cách để hắn ép cô phải rời công ty sao? Chỉ cần không ngừng ném việc cho cô, khiến cô chịu không nổi, cô ắt sẽ tự mình rời đi.
Thế nhưng, cô lại đến cả cơm trưa cũng không ăn, người phụ nữ này vừa nhìn đã gầy đến mức gió thổi đã bay rồi, cô ấy còn có thể chịu được sao?
Quý Thiên Tứ có chút buồn bực đứng dậy, ấn đường dây nội bộ, bảo Dương Thuần mang cho hắn một ly cafe vào, hắn cần thêm sự tập trung để giải quyết công việc.
Hơn nữa còn không bị một cô gái làm rối loạn tâm tư cả ngày.
Lúc này Quý An Ninh và Cung Vũ Trạch đang chơi ở trong một câu lạc bộ ven biển, Cung Vũ Trạch cùng cô chơi bắn súng, cưỡi ngựa, trải qua quãng thời gian nhẹ nhàng thoải mái trong những trò chơi này. Bốn rưỡi chiều, Cung Vũ Trạch đưa cô tới một cửa hàng trà chiều để nghỉ ngơi.
Cũng lúc đó, Lam Oánh cũng chẳng nhàn rỗi, cô ta biết chuyện này mình đã không thể ra tay được nữa rồi, thế nhưng, lẽ nào cô cứ buông tha Quý An Ninh như vậy sao?
Cô chẳng có lòng tốt tới vậy, giờ phút này Lam Oánh đang ngồi trong một quán cafe, đối diện với cô là một người đàn bà mang khuôn mặt dữ tợn, cơ thể to lớn vạm vỡ, hơn nữa vừa nhìn đã biết người phụ nữ này là kiểu mạnh mẽ rồi. Bà ta cũng có chút tò mò, đột nhiên được một cô gái xinh đẹp hẹn tới đây để làm gì?
"Cô này, hình như tôi không quen cô thì phải?"
Lam Oánh nho nhã nhấp môt ngụm cafe, "Bà đúng là không hề biết tôi, nhưng tôi lại biết bà. Bà tên là Lương Xuân Hoa, chồng bà là Quý Kiều Thắng có đúng không?"
"Cô nhắc đến lão quỷ nhà tôi làm gì?" Giọng nói thô đục của người đàn bà xem thường vô cùng.
"Tôi còn biết chuyện chồng bà gần đây ầm ĩ đòi ly hôn với bà cơ." Lam Oánh đã tìm đến cửa thì tất nhiên sẽ thăm dò chuyện này thật rõ ràng.
"Cô... Sao cô lại biết? Cô là ai?" Lương Xuân Hoa bị cô ta làm cho có chút khó hiểu.
"Bà có muốn ly hôn với chồng mình không?" Lam Oánh nhìn chằm chằm bà ta hỏi.
Nhắc tới ông chồng làm loạn suốt ngày của mình, vẻ mặt Lương Xuân Hoa tức khắc khó coi vô cùng, "Hừ! Ông ta có ly hôn hay không thì dù tôi phải bám chết ông ấy cũng không ly hôn."
"Vậy thì tôi nói cho bà biết, trong tay tôi có một vài chứng cứ ngoại tình của chồng bà, bà có muốn xem không?"
"Cái gì? Trong tay cô sẽ có bằng chứng ngoại tình gì của chồng tôi chứ?" Lương Xuân Hoa trừng lớn mắt líu lưỡi hỏi.
"Đây là thứ mà tôi mua lại từ chồng bà ba ngày trước, là đoạn video của ông ta và một người đàn bà đã qua đời khác, nội dung bên trong khá là khó coi, tôi cho bà ba trăm vạn, bà chỉ cần đồng ý với tôi một việc."
Lương Xuân Hoa vừa nghe đến tiền, hai mắt liền sáng rực lên, bà ta vội hỏi, "Cô muốn tôi làm gì?"
"Tôi muốn bà làm loạn lên, đem chuyện ngoại tình của chồng bà và người phụ nữ này làm lớn tới mức ai ai cũng biết, tốt nhất là phải lên tiêu đề của một bài báo." Ánh mắt của Lam Oánh xẹt qua sự tàn nhẫn.
"Ai? Là con nào? Video của chồng tôi với con nào?" Lương Xuân Hoa nắm chặt tay, giận dữ đứng dậy. "Tuy rằng người đàn bà đó đã chết rồi, thế nhưng con gái bà ta vẫn còn sống, vì vậy, chuyện này bà có thể tới tìm con gái bà ta tính sổ." Lam Oánh quyết định dùng cái loa lớn Lương Xuân Hoa này để phát tán chuyện của Hạ Thục Hoa, đồng thời còn muốn bà ta làm lớn chuyện trên các trang mạng, phải tới tập đoàn Quý thị làm ầm lên nữa. Tóm lại, Lam Oánh muốn để tất cả mọi người cùng biết, Quý An Ninh là con riêng do một tiện nhân sinh ra.
Để ngôn luận xã hội tạo áp lực cho Quý An Ninh, dù sao thứ này ở trong tay cô cũng chẳng uy hiếp nổi Quý An Ninh nữa, vậy thì cô sẽ nhìn xem, Cung Vũ Trạch sẽ đối mặt với chuyện mẹ cô ta như thế nào.
Hơn nữa, Lương Xuân Hoa là người bị hại, bà ta lộ mặt thì hiệu quả sẽ lớn hơn.
"Cô à, cô vừa nói là ba trăm vạn, có phải muốn tôi làm loạn một trận thật lớn, cô sẽ đưa tôi không?" Lương Xuân Hoa vẫn khát vọng số tiền trong tay cô.
"Đúng vậy, chỉ cần bà làm ầm lên, tiền tôi sẽ không đưa thiếu một xu, nhưng với tiền đề là, bà không được nói là do tôi sai bà làm, bà chỉ được nói tự mình phát hiện ra người đàn bà này quyến rũ chồng mình, là bà tự điều tra được."
"Vậy con tiện nhân đó tên là gì?"
"Hạ Thục Hoa."
"Cái gì? Là cô ta sao?" Lương Xuân Hoa vừa nghe liền tức đến nỗi đứng phắt người dậy, "Thật sự là cô ta sao? Chồng tôi qua lại với cô ta?"
Lam Oánh nhìn bộ dáng bà ta tức đến phát run lại càng hài lòng hơn, cô lấy ra chiếc ipad vẫn đem theo bên người đưa bà, tuy đã chỉnh lại aamm thanh nhưng cảnh tượng trong video vẫn khiến Lương Xuân Hoa tức phát điên.
Có điều, chồng bà ta có tính trăng hoa thế nào thì bà ta cũng rất rõ, hiện giờ, điều bà ta tha thiết mong chờ là cô gái xinh đẹp trước mặt mình sẽ cam kết đưa mình đúng ba trăm bạn.
Có được ba trăm vạn rồi, bà không cần phải lo lắng cho cuộc sống sau này nữa, bà ngẩng đầu hỏi Lam Oánh, "Cô ta chết rồi sao?"
"Đã chết được hai năm rồi! Dù sao hiện giờ tôi muốn bà làm mấy việc này đều là vì để đối phó với con gái bà ta thôi."
"Con gái cô ta làm sao?"
"Cướp bạn trai của tôi, tính nết giống hệt mẹ mình, nhìn thấy đàn ông là muốn cướp." Lam Oánh lập tức làm ra vẻ đau khổ khôn cùng, giả vờ cũng cùng chung cảnh ngộ với bà ta.
Lương Xuân Hoa liền đồng tình hẳn, "Được rồi, đừng buồn nữa, cả hai mẹ con nhà này đều chẳng phải người tốt gì, đê tiện hết nỏi nổi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho loại người này."
Lam Oánh gật đầu, "Được, chúng ta không thể để mẹ con họ ức hiếp như vậy được."
"Cô nói xem tôi nên làm thế nào đi!" Lương Xuân Hoa đã sớm sắp muốn bùng nổ rồi. "Đầu tiên, bà phải giả vờ như không biết Hạ Thục Hoa đã chết rồi, ngày mai tôi sẽ cho bà địa chỉ, Quý An Ninh ở nơi đó, bà cứ xông vào tìm cô ta. Sau đó chất vấn xem mẹ cô ta ở đâu, bà muốn nói rõ chuyện mẹ cô ta quyến rũ chồng bà, bà phải ra vẻ tủi thân, cũng phải ra vẻ phẫn nộ, lại càng phải lớn tiếng nói ra thái độ làm người của Hạ Xuân Hoa. Bà ta đã làm gì, tự bà hẳn đã rõ!" Lam Oánh nhìn bà ta nói.
"Hừ! Tôi còn không rõ thì ai? Khi cô ta vừa mới chuyển đến khu này, mọi người đã biết cô ta làm nghề kia rồi, tôi chỉ là không ngờ cuộc làm ăn của cô ta lại là từ chồng tôi thôi, lẽ ra ngày trước tôi thật sự phải băm cô ta ra rồi mới đúng."
Lam Oánh lập tức bình tĩnh khuyên nhủ," Chị đại à, nhất định phải bình tĩnh một chút, chuyện này chúng ta chỉ cần làm loạn lên thôi, hủy sạch danh tiếng của Hạ Thục Hoa và con gái bà ta là được."
"Được! Cô nói làm thế nào thì làm thế đấy!" Lương Xuân Hoa đã sớm bị Lam Oánh mua đứt rồi, trở thành một vũ khí tấn công Quý An Ninh của cô ta.
Lam Oánh hài lòng nhếch miệng, "Được, vậy chúng ta hãy cùng đón đợi vở kịch hay ngày mai!" Để cô xem Quý An Ninh sẽ xử lý mọi chuyện thế nào, cũng xem xem nếu người nhà họ Cung biết quá khứ của mẹ cô ta thì cô ta sẽ tự xử trí ra sao.