Trong nước, Cổ Duyệt và Nhiếp Quân Cố đang trốn khỏi cha mẹ ở bên nhau, đi cùng nhau, đi bộ mua sắm cùng nhau, và cùng nhau trở về căn hộ nhỏ của cô, chớp mắt đa trôi qua mấy ngày.
Cổ Duyệt cũng đã nhận được một cuộc gọi từ cha mẹ cô, cô tránh Nhiếp Quân Cố để nghe điện thoại, trong điện thoại, ngữ khí của cha mẹ vẫn giữ nguyên kiên quyết, hy vọng cô nhanh chóng tính toán việc chia tay.
Trong điện thoại, lời khẩn cầu của cô đã bị gián đoạn nhiều lần bởi cha cô, và sau đó đã cho cô một vài ngày để vạch rõ giới tuyến với Nhiếp Quân Cố, không có liên lạc gì nữa.
Tuy nhiên, trong thời gian được đưa ra bởi người cha, nhưng Cổ Duyệt đã sâu sắc hơn đối với người đàn ông này, và cô không muốn tách ra khỏi anh.
Nhiếp Quân Cố trở thành một người trong trái tim cô không thể thay thế được.
Nhiếp Quân Cố tại thời điểm này đứng trên ban công, nhìn vào khung cảnh xa xôi trong buổi tối, trong mắt anh, lóe lên sự lo âu, ngay cả Cổ Duyệt dấu anh để gọi điện thoại, anh cũng cảm nhận được, mỗi lần gọi xong điện thoại, biểu cảm của Cổ Duyệt, đều là lo lắng bất an.
Cổ Duyệt bước ra khỏi phòng và nhìn anh đứng trên ban công với tấm lưng dài, cô nói, không ai trên thế giới này có thể thay thế vị trí của anh trong trái tim cô.
Mất anh, cô sẽ hối hận cả cuộc đời.
Cổ Duyệt bước từng bước về phía ban công, cô mạnh dạn ôm vào eo anh, khuôn mặt nhẹ nhàng áp vào lưng anh, nhắm mắt lại và tận hưởng thời gian bên anh.
Nhiếp Quân Cố giơ tay ra cầm vào đôi tay cô và thở dài nhẹ nhàng, " Có phải cha của em lại khuyên em chia tay anh đúng không?
Cổ Duyệt nhắm mắt và gật gật đầu.
" Hãy để anh đi nói chuyện với bác trai! Nếu bác trai vẫn muốn em ở bên bác trai, vậy anh sẽ khuyên cha mẹ của anh qua đây sinh sống, đến lúc đó để em luôn được bên cạnh cha mẹ, như vậy được không? Nhiếp Quân Cố giọng trầm thấp hỏi.
Khi Cổ Duyệt nghe thấy, lập tức kinh ngạc nhìn anh, “ Anh muốn để cha mẹ anh qua bên này?”
“ Anh sẽ nói chuyện với cha mẹ trước.” Nhiếp Quân Cố không biết liệu bố mẹ có đồng ý hay không.
“ Không cần đâu, như vậy, sẽ để hai bác khó xử đó.” Cổ Duyệt lắc lắc đầu, cô không mong muốn cha mẹ của anh gặp phải khốn cảnh này.
" Dù gì đi nữa cũng cần có một bên cha mẹ giải quyết việc này.” Ánh mắt của Nhiếp Quân Cố lộ ra tình cảm nồng nàn, “ Anh chỉ biết rằng, anh không muốn chúng ta phải rời xa nhau.”
Cổ Duyệt cắn vào đôi môi đỏ, trong ánh mắt léo lên sự cứng rắn, “ Em cũng vậy.”
" Hãy cho anh một chút thời gian, anh sẽ tìm cách thương lượng với cha mẹ anh." Nhiếp Quân Cố nhẹ nhàng vuốt ve xung quanh tai và tóc của cô, Cổ Duyệt nhẹ nhàng kề lòng bàn tay anh vào mặt, nhắm mắt lại.
Nhiếp Quân Cố cúi đầu và hôn lên trán cô.
Trên biển, Hạ Lăng Sơ và Cung Vũ Ninh đã từ du thuyền đi xuống bến, đã đến địa điểm tiếp theo của họ, một thành phố nhỏ rất an nhàn, nghỉ ngơi thoải mãi.
Khi hai người tìm thấy một khách sạn, họ bắt đầu tận hưởng thời gian từ từ ở đây.
Thành phố cổ vào buổi tối giống như một bức tranh, một con sông sạch sẽ, một biệt thự nhỏ màu vàng và trắng, một con đường cổ thương mại, và một nhà thờ rất có lịch sử.
Ở đây, hạnh phúc nhất, tận hưởng ý nghĩa của du lịch, không ai biết ai, không có áp lực, có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.
Vào buổi tối, tham gia một bữa tiệc lửa trại hoang dã, khiêu vũ tận tình, cảm thấy sự nhiệt tình của chủ sở hữu và phong tục dân gian địa phương.
Không lâu sau, Cung Vũ Ninh uống một vài ngụm rượu vang êm dịu, với một chút say, nhoài vào trong vòng tay của Hạ Lăng Sơ, hai gò má đỏ, Hạ Lăng Sơ liền dìu cô trở về khách sạn.
Trên đường đi, Cung Vũ Ninh đã hát một giai điệu cũ trong một cảm xúc, dưới cảnh đêm yên tĩnh, rất đi vào lòng người.
Hạ Lăng Sơ có thể có thể thưởng thức mọi cử chỉ của cô, bất kể mặt nào của cô, đều cuốn hút anh.
Đến khách sạn, dưới ánh sáng của đèn, hậu quả của sự tham uống của Cung Vũ Ninh, chính là vẻ say hoành sanh, mà con gái như này, đối với đàn ông mà nói, là một điểm thu hút trí mạng.
Cung Vũ Ninh đẩy Hạ Lăng Sơ lên ghế sofa, giống như một nữ hoàng, kéo cà vạt của anh lên, một cặp mắt mở to, với một nụ cười không có ý định tốt.
" Nào, hãy cười với chế một cái."
Hạ Lăng Sơ sẵn sàng làm con mồi của cô, anh mỉm cười, gợi cảm bất khả chiến bại.
Cung Vũ Ninh lắc mắt và cúi xuống, sau đó liếm đôi môi mỏng manh của anh, đóng dấu xuống.
Hạ Lăng Sơ bị mê hoặc bởi ánh mắt, và trong giây tiếp theo, liền chủ động trong tay và ép người phụ nữ trêu chọc lên ghế sofa.
Vào buổi sáng sớm, Cung Vũ Ninh đỡ eo mà không đủ sức để đi thẳng, và mơ hồ nhớ lại hành vi của đêm qua, hối hận không kịp, biết sớm, thì đã không kích động người đàn ông này rồi.
Vài ngày sau, họ sẽ đi đến điểm đến tiếp theo, ở đó có một biệt thự bên bờ biển được mua bởi Hạ Lăng Sơ, vì vậy họ sẽ ở lại đó một thời gian dài.
Quốc gia X, trường đại học đầu tiên.
Buổi lễ kỷ niệm trường, dưới sự mong đợi của các sinh viên, đến từ từ, sáng hôm nay, cả trường tràn đầy niềm vui, và háo hức chờ đợi để chứng kiến phong thái của Phó Tổng thống.
Trong phòng ngủ ký túc xã, Nhan Lạc Y đã mặc lên một bộ trang phục đồng phục do trường phát, một chiếc váy màu trắng với hình dáng rất dễ thấy và nhẹ nhàng, kết hợp giữa cổ điển và hiện đại ở phần thân trên, và màu xanh nhạt ở phía dưới. Chiếc váy màu xanh đậm, mái tóc dài tất cả được chải đến sau đầu, được buộc bằng dải ruy băng trắng, rất có không khí trẻ trung của cô gái.
Nhan Lạc Y mặc lễ phục, buộc tóc của mình lên, nó sẽ tỏa sáng với người trước mặt.
Nhan Lạc Y nhận được một cuộc điện thoại từ tổ trưởng tổ nghi lễ, cô đi ra luyện trước đi trên bục sân khấu.
Trong khán phòng rất sang trọng và tràn ngập không khí, Nhan Lạc Y đứng dưới bục sân khấu, cô đặc biệt yêu cầu đội trưởng cho cô vị trí này, vị trí nằm ở một góc .
Đối với các tiểu thư nghi lễ khác mà nói, nếu đối xử như này là điều rất không vui, bởi vì như này với vị trí rất không bắt mắt như này, mà Nhan Lạc Y lại chủ động yêu cầu được đứng ở đây.
" Lạc Y, em vất vả rồi."
" Không vất vả ạ." Nhan Lạc Y mỉm cười, sau khi phân công các vị trí tương ứng, họ đã đi ăn sáng.
Trước tám giờ, các sinh viên phải vào, và toàn bộ khán phòng chật kín sinh viên của trường, khí thế rất huy hoàng, đó là một cảnh tượng hiếm hoi trong vài năm khó gặp.
Trong văn phòng của hiệu trưởng, một số chủ nhiệm đang chờ sẵn sàng đợi lệnh, một khi có tin tức từ Phó Tổng thống đến, họ sẽ đi cùng hiệu trưởng đi nghênh đón.
Toàn trường đang đợi tin tức của Phó Tổng thống.
Lúc chín giờ rưỡi, một hàng bốn đội xe hùng vĩ lái vào cổng trường, hiệu trưởng đã ngửi thấy mùi, hùng hùng hổ hổ đem theo một đội lãnh cao cấp của trường đi ra nghênh đón.
Chiếc xe đi thẳng vào lễ đường, vệ sĩ xuống xe, thủ bốn hướng, ở ghế sau của chiếc xe màu đen ở giữa, vệ sĩ mở cửa và hình dáng của Phan Lê Hân bước xuống.
Một bộ đồ tây vừa vặn người, thân thể anh được bao quanh bởi sự khí thế, anh đướng dưới ánh mặt trời, và anh đứng dưới ánh mặt trời, khí thế mạnh mẽ đè nén tất cả xung quanh.
Hiệu trưởng ngay lập tức đến và nhiệt liệt bắt tay với anh ta. " Chào mừng chào mừng, ngài Phó Tổng thống đi đường vất vả rồi, ngài có thể bớt chút thời gian đến tham dự ngày lễ kỷ niệm trường, thật sự là mộ vinh dự lớn cho trường tôi!”
" Hiệu trưởng khách khí rồi." Phan Lê Hân mỉm cười gật đầu.
" Ngài Phó Tổng thống mời bên này, giáo viên và sinh viên của toàn trường chúng tôi đã chờ đợi sự hiện diện của ngài đến."
" Mời." Phan Lê Hân làm một cử chỉ mời, ngay cả khi hiệu trưởng có ý để cho anh lên đầu trước, anh cũng cử chỉ rất khiêm nhường.
Và đằng sau Phó Tổng thống, các vệ sĩ của anh ta ngay lập tức phân tán xung quanh và giữ an toàn của anh ta mọi lúc.
Nhan Lạc Y đứng ở một góc sân khấu, nhìn thấy người cha nuôi và một nhóm quan chức dẫn đầu, cô đã đứng ở vị trí, nên cô không đi chào hỏi, cô đã quan sát người cha nuôi và một nhóm quan chức nói chuyện và cười, tâm trạng rất tốt.
Ngay lúc này, ngoài cửa có một cuộc hỗn loạn, tại cổng lớn một nhóm người bước vào, và đi ở giữa nhóm không phải là Phó Tổng thống thì là ai chứ?
Đôi chân dài của anh ta đang di chuyển một cách nhẹ nhàng, khí chất không nộ tự uy, danh dự và tôn quý là tự nhiên, để lộ ra một khí thế hoàng gia.
Trong lễ đường ồn ào, tiếng hít hơi của một nhóm con gái, còn có không ít âm thanh oa oa, kích động các sinh viên nữ, đôi mắt đều phải nhìn thằng.
Chúa ơi! Ngài Phó Tổng thống đẹp trai quá, rất có khí chất!
Nhan Lạc Y đứng cạnh bục lễ, và có một vài tấm rèm treo xuống để che lấy hình dáng của cô, ánh mắt của cô, giống như mọi người khác, không được không nhìn vào hình dáng xuất sắc bên trên.
Cô lo lắng và lại nhìn vào người cha nuôi của mình, Đỗ Hữu Vọng và một nhóm quan chức đứng dậy và nghênh đón người đàn ông đến.
Phan Lê Hân được sắp xếp ngồi vị trí ghế ở giữa, bên cạnh là hiệu trưởng và một viên chức danh tính của một nước khác, họ thì thầm điều gì đó, khuôn mặt của Phan Lê Hân nở một nụ cười quý giá.