Trình Ly Nguyệt cảm thấy anh đang nhìn mình, cô bỗng cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, lúc này cô mới tự hỏi, mình đứng bên cạnh anh ta làm gì?
"Muộn rồi, đi ngủ thôi." Trình Ly Nguyệt quay đầu định đi.
Cung Dạ Tiêu đột nhiên giơ tay kéo tay cô lại, Trình Ly Nguyệt có phần hoảng loạn quay đầu nhìn anh.
"Ở lại với tôi một lát."
Giọng anh vô cùng trầm, ngữ khí công cứng nhắc mạnh mẽ như thường ngày, dường như có đôi chút khẩn cầu.
Trình Ly Nguyệt cắn môi, thường ngày anh vẫn luôn ở vào thế của kẻ mạnh, hiếm khi cầu xin người khác thế này, lời từ chối cô đang định nói ra lập tức bị cô nuốt lại.
Cô chỉ khẽ rút bàn tay đang bị anh nắm ra, khoanh tay trước ngực, dáng vẻ phòng bị đứng bên cạnh anh.
Có điều như vậy đối với anh mà nói đã đủ rồi.
Chí ít bây giờ cô đang thử đứng bên cạnh anh, điều này có ý nghĩa rất lớn đối với anh.
Đứng được vài phút, Cung Dạ Tiêu không hề nói gì, Trình Ly Nguyệt bỗng cảm thấy bối rối, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh kêu tôi đứng đây ngẩn người cùng anh sao?"
Tâm trạng của Cung Dạ Tiêu vẫn đang trong trạng thái phức tạp, bất ngờ bị cô nói xen vào một câu anh lập tức bật cười, Trình Ly Nguyệt nhíu mày định bụng bỏ đi.
Bởi vì cô buồn ngủ rồi…
Cung Dạ Tiêu bất ngờ kéo tay cô lại, dựa lưng cô vào cửa kính, khi lưng cô dựa vào cửa kính cô liền giơ tay ra ôm lấy anh theo bản năng.
Chết tiệt, cô sợ cao! Cứ để cô áp sát vào cửa kinh thế này cô sẽ sợ chết mất.
"Sao lại chủ động vậy?" Cung Dạ Tiêu hơi ngạc nhiên.
"Chủ động cái đầu anh, tôi sợ cao." Trình Ly Nguyệt giận dữ buông tay đẩy anh ra.
Cung Dạ Tiêu lúc này mới phát hiện ra sắc mặt cô tái nhợt, anh liền kéo cô từ bên cửa sổ vào lòng, giữ chặt lấy cô: "Thế này thì sao? Còn sợ không?"
Trình Ly nguyệt đẩy anh ra: "Đừng giỡn nữa, tôi về phòng đây!"
"Lẽ nào em không thấy lúc này rất lãng mạn sao? Không tận hưởng một lát à?" Cung Dạ Tiêu nói xong,sau lưng anh chính là sofa, anh ôm lấy cô ngã xuống sofa.
Trình Ly Nguyệt hơi hoảng sợ, đôi chân anh dang ra kẹp chặt hai chân thon thả của cô vào giữa, trên eo có tay anh giữ chặt, cô cứ thế ngã lên ngực anh, vô cùng bối rối.
Trình Ly Nguyệt hoảng hốt muốn chống vào thứ gì đó để đứng dậy, vốn dĩ đầu óc cô đang thiếu minh mẫn, bàn tay quờ quạng chống mạnh một cái, lòng bàn tay cảm nhận được thứ gì đó, cô giật mình ngẩng đầu lên.
Gương mặt tuấn tú của Cung Dạ Tiêu có vài giây tái nhợt, cảm giác đau đớn xuất hiện trong mắt anh, đôi mắt đó cứ nhìn cô chằm chặp.
"Xin lỗi…" Trình Ly Nguyệt biết rằng nơi đó của đàn ông rất dễ tổn thương, hơn nữa cô lại dùng sức nặng của nửa người để chống tay lên đấy, anh không đau mới lạ.
"Em muốn hủy hoại hạnh phúc nửa đời còn lại của mình sao?" Cung Dạ Tiêu trách móc một tiếng, chết tiệt, cô cố tình sao?
Lông mi Trình Ly Nguyệt cũng run lên, hơi thở hỗn loạn: "Có liên quan gì với tôi chứ?"
"Đương nhiên là có liên quan, sau này em sẽ dùng tới." Cung Dạ Tiêu bực bội buông cô ra, để cô đứng dậy khỏi người anh.
Trình Ly Nguyệt mặt đỏ bừng, đứng thẳng người dậy, cảm giác lòng bàn tay vẫn hơi nóng, là của anh, cô thấy sắc mặt anh vẫn rất khó coi, cô hơi chột dạ, cắn môi: "Anh không sao chứ? Có cần tới bệnh viện không?"
Cung Dạ Tiêu liếc mắt nhìn cô, nheo mắt nói: "Có muốn kiểm tra giúp tôi không?"
Trình Ly Nguyệt giật mình lùi lại sau một bước: "Tôi đâu phải bác sỹ."
Cung Dạ Tiêu bật cười: "Có những việc bác sỹ không thể làm được."
Trình Ly Nguyệt lúc này chỉ muốn đưa tay bịt chặt miệng anh ta lại, vì những lời anh ta nói ra khiến cô ngượng chín mặt, cô cắn môi, không muốn để ý tới anh ta nữa: "Tôi đi ngủ đây!"
"Hôn buồn tối định để ngày mai hôn một thể sao?" Cung Dạ Tiêu nhướng mày hỏi.
Trình Ly Nguyệt dừng lại một lát, hít một hơi thật sâu nói: "Hôm nay không hôn nữa."
"Tại sao?"
"Vì anh làm tôi giật mình sợ hãi."
"Chẳng phải em cũng làm tôi bị thương sao? Nếu như em không giữ chữ tín như vậy tôi sẽ thực sự nghi ngờ nhân phẩm của em đấy!"
Chỉ một nụ hôn mà nâng cấp lên thành vấn đề nhân phẩm của cô, Trình Ly Nguyệt mím môi quay người lại.
Cung Dạ Tiêu hơi ngạc nhiên, Trình Ly Nguyệt sa sầm mặt bước về phía anh, giống như một con mèo hoang nổi giận, Cung Dạ Tiêu đang ngồi thẳng lưng thì bị cô giơ tay đẩy ra, anh còn chưa kịp phản ứng gì thì đã cảm nhận được hương thơm cơ thể của phụ nữ đổ dồn tới, làn môi mỏng nhanh chóng bị một đôi môi hồng hôn lên, chạm mạnh một cái rồi bỏ đi.
Anh bị cưỡng hôn rồi.
Trình Ly Nguyệt nhanh chóng chạy khỏi hiện trường, vừa nãy cô đã làm gì vậy?
Cung Dạ Tiêu sững sờ xoa lên môi, gương mặt dở khóc dở cười.
Sau khi về phòng Trình Ly Nguyệt cũng vô cùng bối rối.
Sáng sớm.
Trình Ly Nguyệt nhớ tới việc Cung Dạ Tiêu sẽ dẫn con về nhà họ Cung, cô cố ý dậy sớm hơn một chút, sau khi mặc xong quần áo cho con, Cung Dạ Tiêu sẽ dẫn con về nhà họ Cung ăn sáng.
Trình Ly Nguyệt chỉnh sửa lại quần áo cho con, muốn nói điều gì đó nhưng chỉ thở dài, cô không thể dạy một đứa trẻ còn nhỏ thế này đi ghét một ai đó!
Điều này sẽ đi trái với quan điểm giáo dục của cô.
"Tiểu Trạch, con nhớ về sớm nhé, mẹ sẽ nấu bữa tối đợi con! Sẽ nấu món tôm mà con yêu thích nhất có được không?"
"Vâng, mami, tại sao mẹ không đi cùng con?" Cậu bé tò mò hỏi.
"Mẹ còn phải làm việc, hôm nay rất bận, có thời gian sẽ đi cùng con, con và ba đi chơi vui vẻ nhé."
"Mami, mẹ đừng làm việc nữa có được không? Để baba nuôi mẹ." Cậu bé thương mẹ.
Cung Dạ Tiêu đã đứng sau lưng họ được một lúc, nghe con nói vậy ánh mắt anh liền nhìn lên người cô gái đang quay lưng lại anh, muốn nghe câu trả lời của cô.
"Không được, mẹ muốn làm việc, muốn tự kiếm tiền, không muốn dựa vào ai cả."
"Baba cũng không được sao?" Cậu bé buồn bã hỏi.
Cung Dạ Tiêu biết cô ứng phó với những vấn đề hế này rất khó khăn, anh lên tiếng giúp cô giải vây: "Tiểu Trạch, ba sẽ nuôi mẹ của con, mẹ con chỉ muốn chứng minh bản thân mình mà thôi."
"Chứng minh bản thân?" Cậu bé không hiểu cho lắm.
Cung Dạ Tiêu bước tới đối diện với Trình Ly Nguyệt, nhìn thẳng vào cô nói: "Mẹ muốn chứng minh mình rất tài giỏi, chứng minh mình không hề thua kém người khác."
Cậu bé mặc dù không hiểu lắm nhưng ý của ba, cậu bé đã hiểu.
Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, anh nói đúng rồi, việc cô cố gắng làm việc không chỉ vì kiếm tiền nuôi con mà còn muốn chứng minh rằng mình là một người độc lập tự cường, không cần dựa vào ai cũng có thể sống hạnh phúc.
Cậu bé ngẩng đầu nhìn mẹ nói: "Mẹ, mẹ có thể làm việc nhưng đừng làm mệt quá, mẹ phải biết ba sẽ vĩnh viễn chăm lo cho mẹ."
Hai từ vĩnh viễn khiến hai người lớn đều sững sờ.
Trình Ly Nguyệt biết Cung Dạ Tiêu nhìn mình, cô giả vờ không nghe thấy lời con nói, đẩy anh đi: "Được rồi, mau đi đi! Ăn sáng sớm một chút, đừng để đói bụng."
--- Hết ---