Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

191315
Nhan Lạc Y nghe xong, cô ngẩn người ra trong giây lát. Tâm trạng cô rối bời.
Cô đương nhiên không thể thể hiện rằng cô đang cảm thấy vui. Đương nhiên cô cũng cảm thấy có lỗi khi nhìn cha nuôi cô buồn bã.
"Con xin lỗi cha nuôi." Nhan Lạc Y cúi mắt, "Con sẽ tìm cách khác để báo đáp công ơn của cha. Con và Nhan Tử Dương là do cha nuôi nấng lên người. Chúng con đều là con của cha."
Trong lòng Đỗ Hữu Vọng cảm thấy được an ủi. Quả thực Nhan Tử Dương chính là con trai ruột của ông !
"Được rồi, đừng tự gây áp lực cho mình. Bây giờ con chăm sóc cho Nhan Tử Dương đã." Đỗ Hữu Vọng nói, rồi quay người rời đi.
Nhan Lạc Y cảm thấy nhẹ lòng, trong cô nhớ tới hình ảnh của Phan Lê Hân. Cô đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm. Cuối cùng, cô không còn có cảm giác áy náy nữa.
Chẳng mấy chốc Nhan Lạc Y nhận được điện thoại của bộ phận thực tập. Đầu dây bên kia nói với giọng khá tiếc nuối cho cô. Thế nhưng cô lại không cảm thấy buồn, mà ngược lại cô cảm thấy vui.
Như thế, cô sẽ không phải làm công việc mà mình không thích. Điều quan trọng nhất là cô có thể ở bệnh viện để chăm sóc em trai cô.
Hòn đá tảng trong lòng cô đã được loại bỏ, cô cảm thấy vui vẻ hơn nhiều. Cũng lâu rồi hai chị em cô mới được gần nhau như thế này.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Nhan Tử Dương cũng đã ở viện được nửa tháng, đã có thể ra viện.
Nhan Tử Dương tháo băng cuốn trên đầu, còn tay vẫn bó thạch cao. Nhan Lạc Y cùng anh trở về nhà.
Gần đây vì chuyện bị tố cáo nên công việc của Đỗ Hữu Vọng bị ảnh hưởng. Hơn nữa cơ hội thăng tiến mà ông ta chờ đợi bao lâu nay cũng tan tành.
Người được thăng chức trẻ hơn ông nhiều. một số tập đoàn ông từng nâng đỡ trước đây bây giờ không còn giữ liên lạc. Quyền lực của ông bị hạn chế rất nhiều, đương nhiên những kẻ từng bợ đỡ ông bây giờ quay sang người khác.
Tâm trạng của Đỗ Hữu Vọng gần đây rất u sầu. Thế nhưng Nhan Tử Dương bây giờ trở thành điểm tựa của ông. Các dã tâm và kế hoạch của ông đều đã tạm định lại.
Nhan Lạc Y cũng cảm thấy gần đây cha nuôi cô trở thành 1 người khác. Cô hiểu tất cả đều là do chuyện vừa xảy ra nên trong lòng cô cảm thấy áy náy.
Tại phủ tổng thống, vì Phan Lê Hân cần phải đảm trách nhiều việc nên nơi ở của tổng thống cần phải dọn dẹp để anh tạm thời vào đó.
Điều này có nghĩa là, anh sắp trở thành tổng thống của đất nước.
Khu nhà ở trong phủ tổng thống rất lớn, cần người giúp việc hỗ trợ. Ban đầu cần hai người nhưng Phan Lê Hân sau đó đều từ chối.
Anh tạm thời không chọn thêm người, chỉ cần có người tới dọn dẹp vệ sinh. Quần áo của anh do nam trợ lý đem đi giặt. Bây giờ anh đã chuyển vào được 1 tuần.
Phan Lê Hân chưa liên hệ với Nhan Lạc Y vì biết cô còn phải chăm sóc em trai. Lúc này anh không muốn chiếm dụng thời gian của cô.
Tần Chính cũng đã thông báo việc Nhan Tử Dương đã ra viện cho anh.
Phan Lê Hân nghe rồi cười, "Vậy sao ? Xuất viện rồi hả ?"
"Chàng trai đó 19 tuổi, cơ thể khá tốt nên hồi phục nhanh." Tần Chính gật đầu
Phan Lê Hân trầm tư suy nghĩ vài giây rồi mở miệng, "Sáng mai cậu tới tìm Nhan Lạc Y, hỏi ý muốn của cô ấy. Nếu cô ấy sắn sàng thì mời cô ấy tới."
Tần Chính thầm nghỉ cần phải hỏi ý muốn của cô ta ư? Chẳng phải đây là cơ hội có nằm mơ cũng chẳng được hay sao ?
"Vâng !"Tần Chính gật đầu. Xem ra Phan Lê Hân rất hy vọng cô ấy sẽ nhận lời.
Sáng sớm.
Ngay từ sơm Tần Chính đã tới trước cửa nhà Đỗ Hữu Vọng. Anh gọi điện cho Nhan Lạc Y
"Alo! Xin chào !" Đầu bên kia trả lời.
"Xin chào Nhan tiểu thư. Tôi là Tần Chính, trợ lý của phó tổng thống. Xin hỏi cô có ở nhà không ?"
"Có ạ. Xin hỏi có chuyện gì ạ ?" Nhan Lạc Y trả lời với giọng hơi giật mình.
"Nhan tiểu thư, cô có thể ra ngoài một chuyến không ?"
"Bây giờ sao ?"
"Đúng, Bây giờ. Tôi đang đợi ở cửa."
Một lát sau, Nhan Lạc Y chạy ra. Tần Chính thấy cô mặc chiếc quần bò đơn giản, một chiếc áo phông màu trắng.
Cô gái trẻ trung đầy sức sống, khuôn mặt cười ngọt ngào. Trông cô như một viên ngọc đẹp mê hồn, đầy thuần khiết.
Chẳng trách phó tổng thống mê tít cô ta.
"Trợ lý Tần, chào anh !" Nhan Lạc Y chào hỏi lễ phép. Cô cảm thấy có chút lo lắng, không biết là cô có làm gì liên lụy tới cha nuôi của cô hay không ?
Lẽ nào phó tổng thống tức giận chuyện này ? Nhan Lạc Y cảm thấy hồi hộp, lo lắng.
"Có thể nói chuyện với tôi một lát được không ? Tôi có chuyện cần thảo luận với cô." Tần Chính hỏi
Nhan Lạc Y không dám từ chối liền gật đầu, "Vâng."
Tần Chính tìm một quán cafe. Hai người vào đó ngồi. Tần Chính là một người chỉn chu lịch thiệp, lại có trí tuệ.
Anh là trợ lý đắc lực của phó tổng thống, đồng thời cũng là người tiếp xúc nhiều nhất với phó tổng thống. Đối với anh ta, Phan Lê Hân vừa là tổng thống vừa là bạn.
Nhan Lạc Y lo lắng ngồi đối diện với anh, đợi anh ta mở miệng.
"Nhan tiểu thư đừng lo lắng. Tôi mang tới không phải tin xấu mà là tin tốt đẹp." Tần Chính động viên 1 câu.
Nhan Lạc Y chớp mắt, là tin tốt ư? Lại là do chính anh ấy mang tới ? Không lẽ cô được tuyển dụng rồi sao ?
"Tin tốt gì vậy ?" Nhan Lạc Y đầy sự tò mò.
"Ngài phó tổng thống gần đây công việc rất nhiều. vì thế anh ấy đã chuyển về nơi ở tại phủ tổng thống. Anh ấy cần một người chăm lo cuộc sống ở bên đó. Tôi thấy Nhan tiểu thư rất phù hợp cho vị trí này."
"Hả ?" Nhan Lạc Y không dám tin vào tai mình, cô chỉ vào chính mình, "Tôi ư ?"
"Đúng, là cô." Tần Chính cười trước biểu cảm của cô.
Nhan Lạc Y lập tức xua tay, "Không được, tôi không phù hợp đau. Tôi mới tốt nghiệp đại học, không biết làm việc này. Mong anh hãy tìm người khác."
Tần Chính hơi ngạc nhiên, nghĩ rằng cô ấy sẽ nhận lời một cách thích thú. Không ngờ cô ấy lại từ chối.
"Nhan tiểu thư, chúng tôi cần không phải là người giúp việc nên cô yên tâm. Cô không phải làm công việc của người giúp việc đâu."
"Thế nhưng tôi không có chút kinh nghiệm công việc nào." Nhan Lạc Y không phải là khiêm tốn mà nghĩ rằng cô sẽ không thể làm tốt công việc này.
Huống hồ, đây là phó tổng thống quốc gia, ở trước mặt anh ta, cô lo lắng chết đi được.
"Nhan tiểu thư, cô là người phó tổng thống lựa chọn. Tôi hy vọng cô không từ chối công việc này, coi như đây là cách cô cảm ơn sự quan tâm của anh ấy đi." Tần Chính chắc chắn không cho cô ấy cơ hội từ chối.
Nhan Lạc Y lúc này càng kinh ngạc hơn, "Là phó tổng thống bảo anh đi gặp tôi ư ?"
"Đúng, anh ấy cần một người suy nghĩ thấu đáo, cũng không được là người quá trầm tính. Nên anh ấy nghĩ cô rất phù hợp."
Nhưng tôi..." Nhan Lạc Y vẫn muốn tìm lý do từ chối.
"Nhan tiểu thư nên biết, ngài phó tổng thống rất quan tâm tới cô, cũng rất để ý tới cô. Lần này cô xin nghỉ phép, cộng với chuyện của cha nuôi của cô, phó tổng thống đã rất nhẹ tay rồi." Tần Chính rất biết cách làm cho Nhan Lạc Y không thể từ chối.
Cách nói này khiến Nhan Lạc Y nghe là hiểu. Cô cắn môi suy nghĩ về việc nếu không chấp nhận.
Có phải là nếu cô không đi, phó tổng thống sẽ gây khó dễ gì cho cha nuôi cô không ? Không được, cô không cho phép mình làm liên lụy cha nuôi.
"Được, tôi chấp nhận." Nhan Lạc Y gật đầu, nhận lời.
Tần Chính thầm thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù phải dùng một chút thủ đoạn nhưng chỉ cần kết quả như ý là được. Dù sao thì bây giờ tìm một người mà phó tổng thống hài lòng cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Phó tổng thống có ý muốn cô ấy tới, đó chẳng phải là chuyện quá tốt rồi hay sao.
"Vâng, vậy chuyện này quyết định như thế. Tạm thời cô đừng nói với cha nuôi cô. Cô có thể nói là mình làm một công việc phổ thông là được."
Nhan Lạc Y hơi ngạc nhiên nhưng sau đó hiểu ra. Cô cũng hy vọng cha nuôi cô không biết chuyện này.
Nếu không cha nuôi cô biết chắc chắn sẽ ép cô làm chuyện trước đây. Cô không muốn làm tổn thương Phan Lê Hân, cũng không muốn làm tổn thương cha nuôi.
Vì thế đây là cách tốt nhất.
"Vâng." Nhan Lạc Y gật đầu.
Tần Chính nhìn thời gian, "Vậy cứ quyết định như thế, tuần sau cô tới phủ tổng thống tìm tôi, gọi điện trước cho tôi 1 câu,"
"Vâng, được rồi." Nhan Lạc Y trả lời.
Tần Chính vẫy tay, "Vậy tôi đi trước nhé."
Sau khi Tần Chính rời đi, Nhan Lạc Y ngồi trong quá cafe suy nghĩ, phải làm sao bây giờ.
Rõ ràng cô muốn cách xa người đàn ông này một chút. Khi bị hủy bỏ tư cách anh đã nghĩ điều đó thật tốt. Cuộc đời này sẽ không gặp lại anh.
Vậy nhưng không ngờ không những chẳng xa nhau ra mà lại đến gần nhau hơn. Trời....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK