Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

191290

Buổi trưa, kế hoạch nhỏ của Cung Vũ Ninh vẫn bị Hạ Lăng Sơ miễn cưỡng nhịn xuống, sau khi trải qua một màn hôn nồng nhiệt xong, Cung Vũ Ninh cũng mệt mỏi đi ngủ.

Khoảng ba giờ, những khách mời không phải là khách quan trọng của Hạ gia đều tự động ra về, Đỗ Hữu Vọng cũng dẫn Nhan Lạc Y vào xe ông ta.

Sắc mặt ông ta rất khó coi, quay đầu nhìn cô gái đang im lặng ở bên cạnh: “Hôm nay con có chuyện gì thế hả?”

“Cha nuôi, con đã tìm hiểu được, hình như vị Phó tổng thống này không có hứng thú với phụ nữ.” Nhan Lạc Y cắn môi, nhỏ giọng nói.

Đõ Hữu Vọng lại quét mắt nhìn cô ta một cái, nếu Phan Lê Hân có hứng thú với phụ nữ thì ông ta đã sớm sắp xếp một người phụ nữ lên giường hắn rồi. Nhưng với một người đàn ông quyền cao chức trọng như thế, ông ta càng nghĩ càng thấy tặng phụ nữ cho hắn là có khả năng nhất.

“Hôm nay cứ cho qua đi, ta sẽ sắp xếp cơ hội lần sau cho con.” Đỗ Hữu Vọng đang âm thầm mưu tính gì đó.

Tuy ông ta chỉ là một người có chức vị không cao cũng không thấp, nhưng sau lưng ông ta có vài cái công ty trên thị trường để dựa vào. Nếu ông ta không nghĩ cách tiến thêm một bước nữa, thì e rằng mấy công ty này sẽ không coi trọng ông ta nữa.

Lúc đó cũng sẽ cắt đứt con đường làm ăn của ông ta.

“Cha nuôi, sao cha lại muốn con tiếp cận Phó tổng thống?” Nhan Lạc Y không hiểu hỏi.

Đỗ Hữu Vọng liếc cô ta: “Cái không nên hỏi thì đừng hỏi, cứ làm tốt chuyện mà ta nói đi.”

Nhan Lạc Y có hơi sợ ông ta, tuy là quan hệ nuôi dưỡng, nhưng Đỗ Hữu Vọng rất lạnh nhạt với hai chị em cô.

Năm tám tuổi, cô ta và em trai bị đưa đến một thành phố khác học, để cảm ơn người cha nuôi này, cô ta đã thi đại học vào thành phố này. Nhưng trong thời gian bốn năm học đại học, cô ta cũng chưa từng gặp mặt cha nuôi, mãi cho đến một tháng trước, ông ta mới đến tìm, an bài chuyện này cho cô làm.

Xe dừng ở cổng đại học của Nhan Lạc Y. Năm nay cô đã là năm thứ tư, còn chưa bước chân vào xã hội.

“Tạm biệt cha nuôi.” Nhan Lạc Y vẫy tay với Đỗ Hữu Vọng trong xe, đưa mắt nhìn theo ông ta.

Trong xe, ánh mắt Đỗ Hữu Vọng nhìn qua đám người, thấy cô gái này vừa thanh thuần lại vừa xinh đẹp, trên người toát ra khí chất sạch sẽ không nhiễm thế sự. Trong lòng ông ta càng thêm chắc chắn, chỉ cần có cơ hội, cô ta nhất định có thể hấp dẫn được sự chú ý của Phan Lê Hân.

Đỗ Hữu Vọng cầm di động gọi một cuộc điện thoại, thăm dò hỏi: “Chuyện tôi nhờ cậu sắp xếp đã làm được chưa?”

“Anh Đỗ, tuy là rất khó nhưng cũng may làm xong, con gái nuôi của anh đã được chọn rồi.”

“Tốt lắm, hôm nào tôi mời cậu bữa cơm.” Đỗ Hữu Vọng nói xong thì cúp điện thoại, thở phào một hơi.

Đây chính là cơ hội thứ hai để đưa Nhan Lạc Y đến bên cạnh Phan Lê Hân.

Cũng vừa đúng lúc bên phủ tổng thống đang muốn tuyển một nhóm thực tập sinh có gia thế trong sạch, cho nên ông ta tìm quan hệ giúp Nhan Lạc Y có thể được vào đó.

Hạ gia, trong vườn hoa.

Cổ Duyệt và Nhiếp Quân Cố đang đi bộ trong vườn hoa, hôm nay là đám cưới của Hạ Lăng Sơ và Cung Vũ Ninh, cho nên quả thực đã tác động đến Nhiếp Quân Cố.

“Hôm nay em mặc bộ lễ phục này rất đẹp, nếu mặc váy cưới lên thì nhất định sẽ càng đẹp hơn.” Nhiếp Quân Cố ẩn ý nói.

Cổ Duyệt hiểu được ám chỉ của anh, cô trêu đùa nhìn đi chỗ khác, nói: “Thật không? Anh đang cầu hôn với em à?”

Nhiếp Quân Cố lập tức nắm lấy tay nhỏ đang đung đưa của cô, hơi lo lắng hỏi: “Nếu anh cầu hôn, em có đồng ý không?”

Cổ Duyệt “xì” một tiếng cười rộ lên: “Anh cũng đâu có cầu hôn, làm sao biết em có đồng ý hay không? Biết đâu em sẽ đồng ý đó!”

Đáy mắt Nhiếp Quân Cố hiện lên vui sướng, nhìn Cổ Duyệt đang đi đến chỗ đám người đằng kia, anh lập tức lấy điện thoại ra, đi đến bên cạnh, gọi cho trợ lý: “Nhanh chóng tìm hết tất cả các tiệm trang sức, trước tối nay phải gửi cho tôi mười chiếc nhẫn kim cương thích hợp để cầu hôn, tôi muốn chọn một chút.”

“Ông chủ, anh cần gấp ư?”

“Đúng thế, rất gấp.”

“Được được, tôi sẽ lập tức đi chọn cho anh.” Trợ lý ở đầu dây bên kia nào dám làm lỡ chuyện cầu hôn quan trọng của ông chủ chứ? Thế là anh ta nhanh chóng tập trung nhân viên, đi khắp thành phố để tìm chiếc nhẫn kim cương thích hợp để cầu hôn nhất.

Tiệc tối, Cung Vũ Ninh và Hạ Lăng Sơ đã nghỉ ngơi đủ, nên lúc này sắc mặt hai người rất phấn chấn, thành tiêu điểm của cả bữa tiệc.

Tiệc tối kết thúc tương đối sớm, tất cả mọi người đều có chút mệt mỏi, Hạ gia cũng đã sắp xếp rất nhiều phòng khách để cho người nhà Cung Vũ Ninh ở lại. Có đoàn xe của Phan Lê Hân đi cùng, Phan Lê và Liễu phu nhân cũng về nhà.

Hai chị em Cổ Duyệt và Cổ Hạo thì vào ở một khách sạn gần đó, hai người cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau.

Còn Cung Vũ Ninh thì được đoàn xe đưa từ Hạ gia đến biệt thự tư nhân của Hạ Lăng Sơ, vì ở đó mới là nơi trang trí phòng cưới của họ.

Hơn nữa, Cung Vũ Ninh ở chỗ này cũng thấy thoải mái hơn. Nếu vẫn ở lại Hạ gia cùng với mấy người trưởng bối, cô có chút mất tự nhiên.

Tối nay, ở biệt thự của Hạ Lăng Sơ, tất cả đèn điện đều được bật lên chiếu sáng khắp sân, khung cảnh lung linh, lãng mạn. Cung Vũ Ninh được Hạ Lăng Sơ nắm tay dắt đi, cô mặc một bộ lễ phục dạ hội, gió đêm khẽ thổi, mái tóc dài của cô cũng nhẹ nhàng bay lên. Trong giờ phút này, bầu không khí trang trọng của hôn lễ hôm nay lại trở thành một không gian vô cùng thoải mái, nhẹ nhàng.

Trong lòng Hạ Lăng Sơ vẫn còn tràn đầy sự dịu dàng, ôn nhu, ánh mắt anh vẫn luôn nhìn vợ mình.

Hạ Lăng Sơ cũng bị dáng vẻ hạnh phúc của cô ảnh hưởng, anh muốn cô cứ giữ dáng vẻ hạnh phúc này cùng anh sống đến trọn đời.

Cung Vũ Ninh chìm đắm trong ánh mắt dịu dàng như nước của anh, khóe miệng càng cong lên.

“Nhìn em như vậy làm gì hả?” Cung Vũ Ninh nhẹ nhàng xoay một vòng trước mặt anh.

Hạ Lăng Sơ thấp giọng cười: “Vợ anh thế này, anh nhìn cả đời cũng không đủ.”

Nói xong, giây tiếp theo, tay anh hơi dùng lực, Cung Vũ Ninh lập tức dựa sát vào trong ngực anh.

Cô nhẩng đầu lên thì cảm nhận được hô hấp nặng nề của người đàn ông này đang sát bên tai. Từ khi quen biết nhau đến giờ, họ đều phải đè nén, tôn trọng đối phương. Nhưng với một người đàn ông mà nói, tình cảm tích tụ đè nén đã lâu, đến cuối cùng khi đã bộc phát ra thì sẽ càng mãnh liệt, nóng bỏng như thiêu đốt người ta vậy.

“Đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta đó.” Hạ Lăng Sơ khàn giọng nói.

Dường như muốn nhận được sự cho phép của Cung Vũ Ninh vậy. Thế là cô không khỏi nhón chân lên, hôn lên má anh một cái: “Vâng, tối nay em là người của anh.”

Câu nói này chính là sự đáp lại trực tiếp nhất với anh.

Dưới ánh sáng nhẹ nhàng, nhưng niềm vui trong mắt người đàn ông này lại lóe lên rực rỡ, lấp lánh kinh người. Anh vòng tay ôm sát người con gái này vào lòng, Cung Vũ Ninh cũng ôm chặt lấy eo anh.

Hạ Lăng Sơ nhanh chóng cúi người xuống ôm ngang cô lên, bước từng bước vững vàng vào phòng khách, sau đó vòng qua cầu thang, vào phòng cưới mà họ đã trang trí xong trước đó.

Anh bật đèn lên, chỉ thấy trong phòng trang trí những đồ vật thành từng đôi, mang ý nghĩa tốt đẹp.

Hạ Lăng Sơ nhẹ nhàng đặt Cung Vũ Ninh lên giường, nói bên tai cô: “Đợi anh một chút.”

Cung Vũ Ninh không biết anh muốn làm gì, cô chống khửu tay lên, chăm chú nhìn anh.

Hạ Lăng Sơ đang đốt nến trên bàn lên, khi anh tắt điện đi, ánh nến đỏ rực rỡ, lung linh như ánh sao chiều ngoài cửa sổ vậy.

Đêm nay đúng là một đêm vô cùng tuyệt vời.

Cung Vũ Ninh rất thích ánh nến, vì nó không quá sáng cũng không quá tối, mà lại chập chờn lay động.

Dười ánh nến, ánh mắt Hạ Lăng Sơ nhìn cô gái đang nằm trên giường, cả người anh chợt thấy căng thẳng, giờ phút này, anh đã đợi rất lâu rồi.

Lưỡng tình tương duyệt, trời sinh một đôi.

Cung Vũ Ninh nhìn người đàn ông đang đi đến, lông mi dài của cô hơi chớp, chờ đợi sự yêu thương dịu dàng của anh.

Hạ Lăng Sơ không nhớ sau khi bị cô hấp dẫn, anh đã bao nhiêu lần muốn có cô. Anh chỉ biết, từ lúc anh rung động, rồi dần dần từng bước bị cô hấp dẫn, say mê, tất cả tâm tình của anh đều có liên quan đến cô.

Cô dùng sức quyến rũ vô hình của mình để bắt lấy trái tim anh, còn anh cũng cam tâm tình nguyện bước vào vòng vậy ngọt ngào của cô, không thể thoát khỏi.

Tay Hạ Lăng Sơ nhẹ nhàng vuốt ve một bên mặt cô, làn da vô cùng mềm mại khiến anh không dám mạnh tay, sợ sẽ dùng nhiều lực làm cô bị thương.


Ánh mắt Cung Vũ Ninh long lanh như ánh sao, trong veo sạch sẽ khiến người ta chìm đắm vào đó. Hạ Lăng Sơ mím môi cười, cúi người khẽ hôn lên đôi mắt mê người của cô trước.

Cung Vũ Ninh không khỏi cười cười nhắm mắt lại, cảm giác nụ hôn dịu dàng hôn lên mặt cô, sau đó hôn xuống môi cô, cô lập tức chủ động ôm lấy cổ anh.

Đêm nay, cô đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ.

Trong khách sạn.

Cổ Duyệt cũng nói chuyện với em trai xong, biết được hai người em cô đã ra nước ngoài đăng ký kết hôn, nhưng tình cảm của họ mãi mãi cũng không thể công khai, cho nên, ngay cả hôn lễ cũng không thể tổ chức, chỉ có thể lặng lẽ ở bên nhau.

Cổ Duyệt vừa về phòng mình thì di động trong tay reo lên, cô cầm lên xem, không phải Nhiếp Quân Cố thì còn ai vào đây nữa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK