Hạ An Ninh ngồi xuống giường, cô vừa tắm xong, tắm sạch sẽ từ đầu tới chân, cô kì cọ thật kĩ nhưng chỗ bị Lưu trọc đầu chạm tới, hận không thể lột luôn lớp da đó ra, cô căm ghét gã đàn ông đó.
Lúc này cô đã sấy khô tóc, co hai chân, khoanh tay ngồi trên ban công, bóng người mảnh mai toát lên sự bất lực, trơ trọi. Cô nhắm mắt lại, trong đầu toàn là bộ mặt kinh tởm của Lưu trọc đầu và đôi mắt như muốn ăn thịt người của lão ta.
Nước mắt Hạ An Ninh tuôn trào, gương mặt cô sưng tấy một bên, chạm vào cũng đau.
Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, cô vội vàng lau nước mắt, bước ra mở cửa, Cung Vũ Trạch xách một hộp thuốc đứng ở ngoài cửa, anh biết mặt cô bị tát, vì thế định tới xem mặt cô ra sao rồi.
Cô gái đứng sau cánh cửa sau khi tắm xong mặc một chiếc áo t-shirt lửng tay và một chiếc quần dài, dáng vẻ tiều tụy, hơn nữa nhìn đôi mắt rơm rớm nước mắt của cô, anh biết cô vừa ngồi khóc một mình.
"Cô vẫn ổn chứ?" Cung Vũ Trạch lên tiếng hỏi, ánh mặt lại nhìn vào bên má bị đánh của cô, chỗ đó hơi đỏ tấy lên, rất đáng thương.
Có thể thấy rằng gã đàn ông kia đã đánh cô mạnh tới nhường nào, điều này khiến Cung Vũ Trạch bất giác nắm chặt tay lại, anh thề sẽ không dễ dàng tha cho gã ta.
"Tôi không sao ." Hạ An Ninh mặc dù rất muốn khóc, rất tủi thân, nhưng trước mặt anh cô không muốn trở nên yếu đuối như vậy, cô phải cố gắng mạnh mẽ.
"Để tôi giúp cô bôi thuốc giảm sưng lên mặt!" Cung Vũ Trạch nói xong liền bước vào.
Hạ An Ninh cũng đi theo anh tới trước sofa, cô ngồi xuống nhìn Cung Vũ Trạch mở hộp thuốc, lấy ra một lọ thuốc nước, cô buông tay để lộ bên má bị đánh sưng ra, dưới ánh đèn, nước da vốn trắng mịn của cô lúc này sau khi bị đánh da mặt hơi bầm dập, khiến người ta thương xót.
"Để tôi tự làm!" Hạ An Ninh không muốn làm phiền tay anh dính thuốc, cô định tự bôi thuốc.
Cung Vũ Trạch không đưa lọ thuốc cho cô, anh lấy một cục bông gòn, đổ thuốc thấm ướt bông, sau đó khẽ khàng lau lên mặt cô, thuốc nước mát lạnh mang theo mùi thuốc hơi cay mũi, khi bôi lên mặt rất dễ chịu.
Hạ An Ninh trong lòng rất áy náy, cô lại làm phiền anh rồi.
"Hôm nay sao anh lại tới dưới lầu nhà tôi vậy?" Hạ An Ninh rất ngạc nhiên vì điều này, nhà anh cách nhà cô khá xa, anh không thể nào ngay lập tức chạy tới được.
Nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy rất may mắn vì anh đã tới.
Cung Vũ Trạch đáp một tiếng: "Tôi vốn đang dẫn Tiểu Kha đi dạo, vừa hay đi qua khu nhà cô, định hẹn cô ra ngoài đi dạo, Tiểu Kha nghe thấy tiếng thét của cô nên dẫn tôi chạy lên lầu."
Trong lòng Hạ An Ninh cảm thấy vô cùng ấm áp, cô ngẩng đầu nhìn anh: "Cám ơn!"
"Sao cô lại ở nhà một mình? Mẹ cô không ở nhà sao?" Cung Vũ Trạch nhíu mày hỏi, cô ở nhà một mình quá nguy hiểm.
"Mẹ tôi... ra ngoài rồi." Hạ An Ninh thực sự không muốn để anh biết cô có một người mẹ nghiện cờ bạc.
Tuy nhiên, Cung Vũ Trạch cũng đoán ra được, người như Hạ Thục Hoa, buổi tối không ở nhà chắc chắn lại đi đánh bạc bên ngoài, để tên khốn nạn kia có cơ hội, suýt chút nữa đã ức hiếp cô.
"Cũng may Tiểu Kha phát hiện ra cô gặp nguy hiểm tôi mới có cơ hội cứu cô, nếu không hậu quả khó lòng tưởng tượng." Cung Vũ Trạch khi nói câu này ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: "Có muốn ở lại nhà tôi không?"
Hạ An Ninh sững người, ngẩng đầu nhìn anh.
"Chí ít nhà tôi an toàn hơn nhà cô." Cung Vũ Trạch lạnh nhạt quay đầu đi, vặn nắp lọ thuốc lại vất vào trong hộp thuốc.
Hạ An Ninh đương nhiên muốn ở lại nhà anh, cho dù bảo cô làm gì cô cũng đồng ý, nhưng trong thành phố này cô cũng có nhà, cô không dám cứ thế ngang nhiên sống ở nhà anh.
Cô không lên tiếng, Cung Vũ Trạch nhíu mày: "Thôi được rồi, coi như tôi không nói gì, có điều sau này có nguy hiểm gì hãy lập tức gọi điện cho tôi."
Hạ An Ninh trong lòng hốt hoảng, cô định nói gì nhưng Cung Vũ Trạch đã xách hộp thuốc đi rồi.
Hạ An Ninh đành nuốt lại lời định nói, cô thực sự muốn đồng ý với anh.
Cung Vũ Trạch cất hộp thuốc xong lại đẩy cửa bước vào, mang cho cô một cốc nước ấm, Hạ An Ninh ngồi một mình ôm gối trên sofa khiến anh hơi mềm lòng, anh ngồi ở đầu bên kia, nói với cô: "Nếu cô sợ ở một mình, tối nay tôi có thể ở cùng cô."
Hạ An Ninh thực sự sợ hãi, cô không dám ngủ, nhắm mắt vào sẽ gặp ác mộng.
Nhưng cô cũng không thể làm phiền giấc ngủ của anh, cô vội lắc đầu: "Không cần đâu, tôi không sao."
Cung Vũ Trạch thấy cô cố tỏ ra kiên cường liền mỉm cười: "Tối nay tôi cũng không ngủ được, tôi sẽ ngồi ở đây với cô, cô xem muốn đọc sách hay xem phim có thể tự chọn."
Nói xong, Cung Vũ Trạch rời đi sau đó lại quay lại, tay cầm một cuốn sách và ipad, anh đưa cho cô một chiếc ipad: "Xem gì cho thư giãn tinh thần đi."
Hạ An Ninh trong lòng vô cùng cảm động, cô nhận lấy nói: "Cung thiếu gia, cám ơn anh đã đối xử tốt với tôi như vậy."
"Không cần khách sáo." Cung Vũ Trạch nói xong liền ngồi xuống một đầu sofa, anh cầm ipad lên xem thứ gì đó.
Hạ An Ninh cũng cầm ipad nhưng cô không có tâm trạng để xem gì cả, cô ngẩng đầu nhìn chăm chú người đàn ông ở đầu kia sofa, ánh đèn chiếu xuống gương mặt anh sau đó lại chiếu lên tường, ngũ quan của anh được phóng to ở đó giống như một bức họa vô cùng tinh tế.
Hạ An Ninh trong lòng vô cùng xao xuyến, cuối cùng cô cũng không thể không thừa nhận bí mật trong tim mình, cô thích Cung Vũ Trạch, rất thích rất thích, anh quá tốt đẹp, anh khiến cô không biết nên báo đáp ra sao.
Cho dù khiến cô phải hiến dâng tất cả cô cũng không hề do dự.
Chỉ có điều cô biết, trên người mình không có gì có thể báo đáp anh, ngay cả tư cách dùng thân báo đáp cũng không đủ.
Cô đâu có phúc phận thân mật với người đàn ông như thế này chứ?
Anh nên có được người con gái xuất sắc hơn, xinh đẹp hơn, còn cô thậm chí còn không dám quấy rầy cuộc sống của anh.
Cung Vũ Trạch biết cô đang nhìn mình, anh cũng rất tự nhiên không có gì không thoải mái, chắc là do những người đẹp trai thường không sợ người khác quan sát!
Vì anh hoàn mỹ không góc khuyết, nên dù người khác có quan sát thế nào đi nữa cũng không thể tìm ra bất cứ khuyết điểm nào của anh.
Đương nhiên sự tự nhiên của Cung Vũ Trạch chính là sự ung dung tự tin phát ra từ trong nội tâm con người anh, chỉ có điều anh cảm thấy Hạ An Ninh đã nhìn quá lâu, anh bất giác quay đầu nhìn cô: "Đang nhìn gì vậy?"
Hạ An Ninh lập tức hốt hoảng cúi đầu: "Không... không có gì!"
"Rõ ràng cô đang nhìn tôi." Cung Vũ Trạch mỉm cười.
Hạ An Ninh lập tức đỏ mặt, cô cắn môi: "Anh rất đẹp trai."