Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

19923
Chiếc xe đua của Lam Doanh chạy về hướng biệt thự của Cung Vũ Trạch, bên ghế ngồi phụ đặt món quà đeo tay được làm từ đá vẫn thạch hiếm thấy của anh trai nhờ tặng cho anh, lần trước anh trai có nhắc một lần, nhưng do anh quá bận rộn công việc, nên quên mất.
Lam Doanh đương nhiên rất vui khi chạy vặt cho anh trai, với lại Lam Phong biết em gái muốn có cơ hội như vậy, nên anh đã đưa dây đeo tay cho cô.
Nghĩ đến việc Hạ An Ninh đề nghị chia tay với Cung Vũ Trạch, lúc này, Lam Doanh tràn đầy hi vọng, tình yêu của Cung Vũ Trạch dành cho Hạ An Ninh càng sâu đậm càng tốt, để khi bị tổn thương sâu sắc, thì càng hận dai.
Lam Doanh vừa đến cửa biệt thự của Cung Vũ Trạch, liền nhìn thấy một bảo vệ đang đúng lúc đóng cánh cổng biệt thự, giống như bên trong không có ai vậy.
“Chào, tôi là bạn của thiếu gia các người, xin hỏi anh ta có ở nhà không?” Lam Doanh lập tức lái xe đến trước mặt bảo vệ.
Bảo vệ cẩn thận nhìn cô, “Anh ta không có nhà!”
“Tôi tên là Lam Doanh, anh tôi là Lam Phong, là anh em thân thiết của Cung Vũ Trạch, hôm nay tôi đem quà tặng đến cho anh ấy.” Lam Doanh cười cong mày.
Vừa nghe nói là Lam Phong, bảo vệ liền biết, bởi vì những người xung quanh Cung Vũ Trạch, họ đều quen biết, anh ta lập tức thả lỏng phòng bị.
“Cung thiếu gia vừa mới được đưa đi bệnh viện rồi. Anh ta bị sốt cao.”
“Cái gì? Anh bị bệnh sao?” Dưới mắt của Lam Doanh lập tức hiện lên vẻ lo lắng, “Anh ta đến bệnh viện nào vậy?”
“Bệnh viện tư nhân của nhà họ Cung.”
Lam Doanh tất nhiên biết chỗ đó, bởi vì bệnh viện tư cũng có thể chia sẻ sử dụng, giống như ba mẹ bị bệnh gì đó, đều đi tới bệnh viện tư của nhà họ Cung.
“Cám ơn.” Lam Doanh lập tức quay đầu xe, chạy vội về hướng bệnh viện tư của nhà họ Cung.
Cung Vũ Trạch bị bệnh, lúc này, anh đang rất cần người ở bên cạnh chăm sóc, cha mẹ và người thân của anh đều không ở bên cạnh, đây chẳng phải là cơ hội tốt cho cô sao? Cô phải khiến Cung Vũ Trạch cảm động ngay bây giờ.
Đồng thời, ở bên kia, vệ sĩ của Cung Vũ Trạch lái xe đi đến nhà của Hạ An Ninh, chuẩn bị đón cô qua đó.
Hạ An Ninh đang ở nhà dọn dẹp quần áo, dọn không nhanh lắm, sắp đến ba giờ trưa, trên giường mới soạn được một ít đồ, có thể trong thâm tâm cô, thật sự không muốn rời khỏi nơi đây.
Hạ Thục Hoa cũng không có tinh thần ngồi trên ghế xem tivi, nhưng trong lòng bà ta đang phát rầu về cuộc sống sau này, bởi vì tuổi tác hiện giờ của bà, cũng chẳng thể làm được công việc gì tốt, mà là tuổi tác của an hưởng tuổi già.
Bà ta nhìn hạnh phúc cuối đời trước mắt, bỗng nhiên tiêu tan như vậy, có thể không đau lòng sao?
Hạ An Ninh ngồi ven giường, cầm điện thoại lướt hình cùng Cung Vũ Trạch từng đến ngọn núi kia, trên hình, họ cười thật sảng khoái, còn có hình bóng của Tiểu Kha, Hạ An Ninh nhìn hồi, đôi mắt lại ướt ướt.
Ngay lúc này, điện thoại của cô hiển thị số gọi lạ, Hạ An Ninh sững sờ, không suy nghĩ nhiều mà bắt máy, “Alo, xin chào!”
“Alo! Có phải Hạ tiểu thư không ạ? Tôi là vệ sĩ của Cung thiếu gia, xin hỏi cô có ở nhà không?”
“Tôi có, làm sao vậy?” Trong lòng Hạ An Ninh hơi thắt lại, sao vệ sĩ của Cung Vũ Trạch lại gọi điện cho cô?
“Hôm nay thiếu gia của chúng tôi đột nhiên bị sốt cao, tình trạng có chút nguy kịch, tinh thần không ổn định, cần có cô ở bên cạnh chăm sóc.”
“Cái gì? Anh bị bệnh à? Có nghiêm trọng không?” Giọng điệu của Hạ An Ninh, buộc miệng nói ra, là phản ứng của sự lo lắng.
“Đúng vậy! Bây giờ tôi đang ở dưới nhà cô, làm phiền cô xuống nhà, tôi chở cô đi gặp thiếu gia.”
“Được! Tôi xuống ngay.” Hạ An Ninh nói xong, nhanh chóng mang theo điện thoại, chuẩn bị cầm túi ra khỏi nhà.
Nhưng khi tay cô chuẩn bị chạm đến tay cầm cửa, cô đột nhiên cứng đơ, mới phát hiện, bây giờ cô có tư cách gì đi thăm hỏi anh?
Trong lòng của Hạ An Ninh đang giằng co mãnh liệt, giống như có một luồng cản trở vô hình ngăn cản cô mở cánh cửa này.
“Tôi không quản nữa.” Đột nhiên, Hạ An Ninh nhẹ giọng nói, vẫn mở cửa sải bước ra ngoài.
“Mẹ, con ra ngoài một lát, có thể về trễ chút.”
“Được! Con đi đi! Trên đường cẩn thận.” Hạ Thục Hoa có chút mệt mỏi chống nghiêng mặt, dõi theo cô ra ngoài.
Hạ An Ninh nhanh chóng đi ra, rất nhanh, xém chút đứng không vững, muốn vấp té luôn, cô vội vàng vịn lan can, mới phát hiện, nghe tin anh bị bệnh, cô lại gấp gáp như thế.
Cô không phủ nhận, tình yêu của cô đối với Cung Vũ Trạch, càng lúc càng mãnh liệt, bởi vì đối xử với anh như vậy, bên cạnh việc yêu anh, còn tràn đầy cái nợ và có lỗi, cô biết cả đời này sẽ không nhận được sự tha thứ của anh.
Hạ An Ninh chạy đến đầu cầu thang, liền nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen, cô đi tới mở cửa xe ngồi vào trong, vệ sĩ nhận ra cô, ra hiệu cô thắt dây an toàn, liền xông vào con đường bên cạnh lao đi.
“Anh ta sao rồi? Có nghiêm trọng không?”
“Nhiệt độ rất cao, đưa đi bệnh viện gấp, Hạ tiểu thư vào thăm sẽ biết ngay.” Vệ Sĩ được Hà Vĩnh dặn dò kĩ, chỉ cần đưa Hạ An Ninh qua đó, không cần tiết lộ quá nhiều.
Bởi vì Cung Vũ Trạch chỉ là đột nhiên sốt nhẹ thôi, với thể chất của anh, sẽ nhanh khỏi, nhưng mục đích lần này của Cung Vũ Trạch, là muốn cô lo lắng cho anh.
Vậy thì, tự dưng sẽ nói nghiêm trọng bệnh tình của anh, mới khiến cô mủi lòng thương tiếc.
Hà Vĩnh thật sự không biết, thiếu gia vì cô gái này, bất chấp diễn khổ nhục kế, thật sự thiếu gia mà ông theo từ nhỏ đến lớn, có quá nhiều khác biệt.
Xem ra, tình yêu sẽ khiến người ta ấm đầu, tư tưởng trở nên giản đơn, trí thông minh là con số không, cũng không nói quá đâu.
Dáng vẻ hiện giờ của Cung Vũ Trạch, giống như một đứa con nít, làm những việc ấu trĩ.
Vào lúc chiếc xe được vệ sĩ chở Hạ An Ninh chạy vào bệnh viện tư của nhà họ Cung, một chiếc xe đua khác cũng chạy vào đó, chính là Lam Doanh, xe của cô ta đến nhanh hơn một bước, cô cầm theo quà, sau khi đăng kí xong ở cửa bệnh viện liền đi vào bên trong, dưới sự chỉ dẫn của y tá, cô đến thẳng phòng bệnh của Cung Vũ Trạch.
Trong lòng cô đang kích động, trên đường cô còn mua một bó hoa mang theo.
Sau khi Cung Vũ Trạch uống thuốc, truyền một bình dinh dưỡng, thì nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng mà, dù anh có buồn ngủ, cũng không ngủ được.
Mà đang cố tỉnh táo để chờ Hạ An Ninh, anh nghĩ, anh ở trước mặt cô, lúc nào cũng là dáng vẻ kiên cường mạnh mẽ, nếu như anh bị bệnh, cô có đau lòng cho anh không?
Ngay lúc này, ngoài cửa có tiếng gõ, Cung Vũ Trạch và Hà Vĩnh ở bên cạnh giường liền nhìn nhau, Cung Vũ Trạch nhếch môi cười, “Chú Hà, cô ấy tới rồi.”
Hà Vĩnh đặt tờ báo xuống và đứng dậy, ông mở cửa, mới phát hiện ngoài cửa không phải là Hạ An Ninh, mà là Lam Doanh.
“Lam tiểu thư, sao lại là cô?” Hà Vĩnh kinh ngạc hỏi.
“Xin hỏi anh Vũ Trạch có phải nằm nghỉ ở đây không? Tôi tình cờ biết được anh bị bệnh, nên qua thăm hỏi anh.” Lam Doanh vừa nói, vừa ôm bó hoa bước vào, nhìn trên chiếc giường màu trắng, Cung Vũ Trạch thay một bộ đồ bệnh nhân màu xanh sọc, nhìn khuôn mặt điển trai bình thường kia, xen lẫn hơi thở yếu đuối càng khiến người khác đau lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK