Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

191279

Nhiếp Quân Cố nói: "Ừ, cô đi đường cẩn thận, hay là tôi đưa cô về?"

"Không cần đâu, nhà tôi ở ngay gần đây." Cổ Duyệt lắc đầu.

Nhiếp Quân Cố bước về phía thang máy, lúc này cô gái rõ ràng đã đi lên rồi lại đi xuống, cô ta chạm mặt Nhiếp Quân Cố liền tỏ ra vô cùng nhiệt tình: "Anh chàng đẹp trai, anh ở phòng bao nhiêu vậy!"

"Không tiện cho biết." Nhiếp Quân Cố lạnh nhạt trả lời sau đó bước vào thang máy.

Cổ Duyệt đứng ngoài cửa khách sạn, quay đầu lại thì thấy cô gái kia bám riết lấy Nhiếp Quân Cố, trong lòng cô thoáng vẻ không vui.

Cổ Duyệt ngồi lên xe, trong đầu không biết tại sao bắt đầu suy nghĩ lung tung. Cô nghĩ, hai cô gái kia có khi nào sẽ đi kiểm tra số phòng của Nhiếp Quân Cố, Nhiếp Quân Cố đúng là có sức hút đó.

Cổ Duyệt nghĩ ngợi một đống thứ linh tinh, đột nhiên cô muốn đổi khách sạn khác cho Nhiếp Quân Cố, ai mà biết được những cô gái đó làm nghề gì? Họ lại muốn làm gì?

Cổ Duyệt cảm thấy Nhiếp Quân Cố là một bữa ăn ngon bị hai cô gái kia nhòm ngó.

Thậm chí cô còn có suy nghĩ tuyệt đối không thể để những cô gái kia quấy rầy Nhiếp Quân Cố.

Cổ Duyệt cắn môi, cầm điện thoại gọi vào số của Nhiếp Quân Cố.

"Alo?" Giọng Nhiếp Quân Cố truyền tới.

"Alo! À, anh có muốn đổi chỗ ở khác không?" Cổ Duyệt hỏi thẳng vào vấn đề.

"Đổi đi đâu?" Nhiếp Quân Cố tò mò hỏi.

"Nhà tôi!"

"Nhà cô?"

Cổ Duyệt lập tức bối rối, cô vội vàng giải thích: "À... không phải nhà tôi, là căn hộ ba mẹ tôi mua cho tôi, bây giờ đang để trống, nếu như anh định ở vài ngày thì có thể tới ở trong căn hộ của tôi."

"Được thôi! Tôi cũng không muốn ở khách sạn, tôi muốn ở trong căn hộ của cô." Đầu bên kia, Nhiếp Quân Cố rất kiên quyết.

"Vậy anh dọn đồ trả phòng đi! Tôi đợi anh ở cửa sảnh chính." Cổ Duyệt nhanh chóng nói xong rồi ngắt điện thoại.

Cô thở phào một hơn, sao thế này? Cô đã mời một người đàn ông về sống trong nhà mình?

Nếu như ba mẹ cô phát hiện ra thì đúng là to chuyện.

Nhưng nếu để Nhiếp Quân Cố một mình ở trong khách sạn, nửa đêm hai cô gái kia chạy tới tìm anh...

Không được, Vũ Ninh đã giao anh ta cho cô chăm sóc, cô nhất định không được để anh ta xảy ra chuyện gì.

Mười mấy phút sau, cô nhìn thấy Nhiếp Quân Cố kéo vali hành lí ra, anh mặc sơ mi sẫm màu kết hợp với quần dài, vô cùng tuấn tú phong độ.

Chả trách bị gái nhòm ngó tới vậy.

Cổ Duyệt xuống xe, mở cốp sau xe, Nhiếp Quân Cố nhẹ nhàng nhét vali vào trong, sau đó ngồi vào xe, trong mắt Nhiếp Quân Cố ánh lên nụ cười khó đoán.

Thú vị thật, sao cô ấy đột nhiên tốt bụng thế, lại để anh sống trong căn hộ của mình?

"Nếu tôi ở trong căn hộ của cô, vậy cô ở đâu?" Nhiếp Quân Cố tò mò hỏi.

"Tôi... tôi cũng ở trong căn hộ, bây giờ tôi ở riêng với ba mẹ." Cổ Duyệt bối rối nói.

Vậy căn hộ đó vốn là nơi cô ở?

Nhiếp Quân Cố bất giác cảm thấy thú vị, anh an ủi cô một câu: "Cô yên tâm, tôi chỉ ở nhờ vài hôm, sẽ không làm phiền quá lâu."

Cổ Duyệt nghe nói vậy không hiểu sao có cảm giác hụt hẫng, anh chỉ ở vài ngày sau đó sẽ rời đi thôi!

Nhiếp Quân Cố theo về căn hộ của cô, rất sạch sẽ và ngăn nắp, là một mái nhà ấm áp mang hương vị của thiếu nữ, căn hộ không lớn gồm hai phòng ngủ một phòng khách.

Nhà Cổ Duyệt cũng không phải thuộc diện đại phú đại quý, nhưng cũng không thiếu tiền, ba mẹ cô bố trí cho cô một căn hộ nhỏ gồm hai phòng ngủ một phòng khách giữa khu dân cư cao cấp này, cô cảm thấy rất tuyệt.

Một mình cô ở đây, vốn dĩ thích nhà nhỏ, không thích nhà quá lớn, sẽ rất lạnh lẽo: "Anh ở trong phòng khách nhé! Mặc dù không lớn lắm nhưng hi vọng anh có thể chấp nhận được."

Nhiếp Quân Cố bật đèn, nhìn ga giường màu xanh nước biển được trải phẳng, anh cảm thấy rất hài lòng.

"Không tồi, tôi rất thích." Nhiếp Quân Cố cũng không kén chọn gì, cho dù lúc này bảo anh ngủ sofa hay sàn nhà cũng được.

Chỉ cần có thể ở cùng cô.

Nhiếp Quân Cố bước ra ban công, ở độ cao trên hai mươi tầng, tầm nhìn đúng là rất tuyệt, Cổ Duyệt nhìn bóng dáng anh đứng ngoài ban công, mặt cô nóng bừng.

Vì trên đỉnh đầu Nhiếp Quân Cố chính là đồ lót cô phơi chưa kịp rút vào.

Nhiếp Quân Cố đang quan sát ban công, bỗng ngẩng đầu nhìn quần áo treo trên dỉnh đầu, anh chỉ biết cười thầm.

Cổ Duyệt vội nói với anh: "À... cũng muộn rồi đấy, anh về phòng nghỉ đi!"

Nhiếp Quân Cố cố kìm nén để không bật cười: "Được thôi, chúc ngủ ngon!"

"Nếu tắm, anh chỉ có thể tắm ở phòng tắm chung,không vấn đề gì chứ!"

"Không vấn đề gì."

Phòng ngủ của Cổ Duyệt có phòng tắm nên cũng không quá bối rối.

Nghĩ tới mấy ngày tới đây sẽ ở cùng nhà với anh, Cổ Duyệt lại cảm thấy căng thẳng và mong đợi.

Tối nay, Cung Vũ Ninh chín rưỡi về tới nhà, bây giờ ở trong nước, cô không thể không về nhà.

Buổi sáng.

Trình Ly Nguyệt sai người giúp việc đi mua thức ăn ngày hôm nay, buổi trưa sẽ mời Hạ Lăng Sơ tới nhà dùng bữa.

Đối với bạn trai của con gái, nhà họ Cung tỏ ra rất hoan nghênh và coi trọng.

Cung Vũ Trạch và Quý An Ninh cũng đang đợi ở nhà, Cung Vũ Ninh thì lái xe đi đón người.

Trong khách sạn, Hạ Lăng Sơ mặc một bộ comple tối màu, bên trong mặc sơ mi màu nhạt, cà vạt sọc kẻ, bộ comple được may thủ công mặc trên cơ thể cao lớn của anh càng tôn lên ngoại hình và phong thái bất phàm của anh.

Chuông cửa vang lên, anh không cần nghĩ nhiều cũng biết là ai tới.

Anh bước ra ngoài mở cửa ra, Cung Vũ Ninh đang đứng bên ngoài, tươi cười nhìn anh.

"Woa! Hôm nay anh thật đẹp trai." Cung Vũ Ninh không ngại khen ngợi anh.

Hạ Lăng Sơ bật cười, đưa tay xoa đầu cô: "Vậy sao? Có điểm nào không ổn không?"

Cung Vũ Ninh quan sát kĩ lưỡng, anh đã hoàn hảo tới mức không còn gì để nói.

Cô đứng ở phía trước anh, giúp anh chỉnh lại cà vạt, sau đó lại vuốt nhẹ cổ áo cho anh.

Hạ Lăng Sơ nhìn cô giống như một người vợ dịu dàng đảm đang, khiến anh yêu vô cùng, anh liền cúi người hôn nhẹ lên má cô.

Cung Vũ Ninh ngẩng đầu, dắt tay anh: "Đi thôi! Đi gặp người nhà em."

Hạ Lăng Sơ gật đầu: "Ừ!"

Cung Vũ Ninh và Hạ Lăng Sơ bước ra khỏi khách sạn, Hạ Lăng Sơ đã chuẩn bị sẵn quà mang đi gặp người nhà cô, tất cả đều do vệ sĩ của anh lái xe chở đi.

Tặng mười chai rượu lâu năm không thể mua được trên thị trường, hơn nữa còn có một số món đồ cổ rất có giá trị.

Mặc dù với gia thế của nhà họ Cung, những món đồ này không nhằm nhò gì nhưng cũng không thể đánh mất lễ nghi.

Mặc dù Hạ Lăng Sơ đã chuẩn bị tâm lý đi gặp người nhà cô từ trước nhưng trên đường tới nhà họ Cung, anh vẫn phải mấy lần hít thở thật sâu, bởi Cung Dạ Tiêu nổi tiếng chính là nhân vật truyền kỳ mà anh sùng bái từ nhỏ, lần này anh đi gặp ba vợ tương lai, cũng chính là gặp thần tượng của mình!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK