Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

19393

Muốn xóa bỏ danh hiệu nhân viên xuất sắc, vậy thì ắt phải phạm một lỗi lớn. Nhậm San San nắm giữ công việc của Bộ Ngoại giao, tự nhiên dễ dàng biết được công việc mà Cung Muội Muội đang phụ trách bây giờ. Ngày mai Cung Muội Muội sẽ cùng một vị khách quý nước ngoài đến bảo tàng ở trung tâm thành phố tham quan.

Mà trùng hợp là vị khách nước ngoài mà Cung Muội Muội phải đi cùng là người cô ta quen biết. Nhậm San San chỉ cần bảo vị khách nước ngoài kia đánh giá kém Cung Muội Muội trong lần tham quan này, vậy thì Cung Muội Muội liền vô duyên với danh hiệu nhân viên xuất sắc lần này rồi.

Nghĩ như vậy, Nhậm San San nở nụ cười đắc ý, Cung Muội Muội muốn tiếp tục lăn lộn ở trong Bộ Ngoại giao, cô ta dễ dàng có thể khiến Cung Muội Muội chịu thiệt thòi.

Sau khi nhận điện thoại của Dạ Lương Thành, tâm trạng của Cung Muội Muội rất tốt, hơn nữa, đối với cuộc bình chọn lần này, cô cũng rất coi trọng. Dù gì đây cũng là một phần thưởng cho thành tích công việc của cô.

Nhậm San San xách túi rời khỏi phòng làm việc, lúc đi ra ngoài, cô ta đứng từ xa nhìn chỗ làm việc của Cung Muội Muội, đáy mắt cô ta hiện lên vẻ toan tính.

Nhậm San San muốn đi đến bàn bạc với vị khách mà cô ta quen biết kia, dù sao thì đây là chuyện chỉ cần cô ta làm một chuyện thuận nước đẩy thuyền, cộng thêm địa vị bây giờ của Nhậm San San ở Bộ Ngoại giao, trong mắt vị khách nước ngoài kia, cô ta là một người rất được xem trọng.

Nhậm San San đến khách sạn mà vị khách nước ngoài ở, cô ta đứng dưới lầu gọi một cuộc điện thoại, thừa thắng xông lên.

Đây là một người phụ nữ trung niên phương Tây, tên là Emily, cao gầy, tao nhã, lý trí, bà ta là mẹ của thân vương ở một nước. Lần này bà đến đây để thực hiện cuộc viếng thăm giao lưu hữu nghị. Bà ta là bạn cũ của Nhậm San San, trước kia mấy lần bà ghé thăm, đều là Nhậm San San tiếp đón bà, chào hỏi bà. Hai người đã hình thành một tình hữu nghị không tệ.

“Nhậm Nhậm, chào cô! Sao lại có thời gian đến tìm tôi đấy?” Emily dùng chút tiếng Trung bập bẹ chào hỏi cô ta.

“Hi, lâu không gặp Emily.” Nhậm San San ôm bà, áp mặt chào hỏi.

Sau khi ngồi xuống, hai người liền trò chuyện về tình hình dạo gần đây, cũng tự nhiên nói đến chuyện đàn ông. Nhậm San San lập tức bịa ra một câu chuyện, biến Dạ Lương Thành thành bạn trai của cô, còn Cung Muội Muội là kẻ thứ ba chen vào tình cảm của hai người.

Nghe thấy vậy Emily cũng vô cùng tức giận và khó hiểu, bà không ngừng an ủi Nhậm San San. Thứ mà Nhậm San San muốn có chính là sự đồng tình của Emily, vậy thì ngày mai bà mới ra sức làm khó Cung Muội Muội.

“Emily, thật không may, thông dịch viên ngày mai của bà chính là cô gái này.” Nhậm San San thở dài nói.

“Cái gì? Để cô gái như vậy phiên dịch cho tôi? Thực sự khiến tôi không vui, có thể đổi người khác không? Tôi không thích cô gái này.” Emily lập tức tỏ vẻ thù địch.

Nhậm San San hết lòng khuyên bà ta: “Emily, vừa hay mượn chuyện này, tôi mong bà giúp tôi một việc, tôi thật lòng rất không thích làm cùng ngành với cô ta, nhìn thấy cô ta tôi liền đau lòng. Nhưng không may lần này cô ta còn được bình chọn là nhân viên xuất sắc, tôi mong bà giúp tôi, ngày mai tạo cho cô ta chút khó khăn, đồng thời đánh giá kém cô ta, cho cô ta mất đi tư cách nhân viên xuất sắc lần này.”

Emily lúc này hoàn toàn tức giận vì những chuyện Nhậm San San bịa đặt, bà ta lập tức vỗ vai cô ta nói: “Cô yên tâm, chuyện này giao cho tôi, tôi nhất định sẽ khiến cô gái kia nếm mùi lợi hại của tôi, tôi muốn cho cô ta biết, làm kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của người khác là một chuyện đáng xấu hổ.”

“Không, Emily, chuyện này tôi không muốn nhắc đến lắm, tôi chỉ muốn bà gây khó dễ cho cô ta trong công việc, đồng thời ghi chú không hài lòng với cô ta trong bảng ký tên công việc là được.” Nhậm San San xoa dịu.

Emily gật đầu, ấn tượng của bà về Cung Muội Muội đã rất xấu rồi.

Gần bảy giờ tối, trong một nhà hàng Tây cao cấp, có hai người phụ nữ đang ăn cơm ở vị trí gần cửa sổ, ngồi trước mặt Giản Vân là Hoắc Yên nhiên mới về nước.

“Yên Nhiên, cô thật tài giỏi, tôi vẫn luôn khâm phục cô, còn trẻ tuổi mà đã có thành tựu như vậy.” Giản Vân nói với vẻ lấy lòng.

Dạo này Hoắc Yên Nhiên vì công việc của công ty vừa bị Cung Dạ Tiêu nhúng tay vào.đã khiến cô ta luống cuống tay chân đến bây giờ, cuối cùng cũng làm công ty ổn định lại. Cô ta cũng tiều tùy hốc hác đi không ít, mấy ngày mất ngủ gặp ác mộng, tâm trạng hoảng hốt, khiến cô ta căm hận Cung Dạ Tiêu vô cùng.

Mà người khiến Cung Dạ Tiêu đối phó cô ta, chẳng phải chính là Trình Ly Nguyệt sao?

“A Vân, chuyện tôi bảo cô làm cô đã làm đến đâu rồi? Hẹn tôi ra ngoài ăn cơm, nhất định là có manh mối rồi nhỉ!”

“Đúng vậy, tôi có một cách khiến Trình Ly Nguyệt ngã một cú thật đau.”

“Nói nghe coi.” Hoắc Yên Nhiên lập tức rất có hứng thú.

Giản Vân liền kể chuyện tham gia thiết kế hoàng gia lần này, đồng thời, cũng nói ra suy nghĩ của cô ta, ánh mắt Hoắc Yên Nhiên hiện lên vẻ hài lòng: “Không tồi, cách này rất không tồi, khiến Trình Ly Nguyệt xảy ra sai lầm trong công việc, trở thành một trò cười, còn sảng khoái hơn là giáng cho cô ta hai cái bạt tai.”

Giản Vân rút từ trong túi ra vài bản thảo thiết kế: “Đây là một phần trong bản thiết kế của cô ta mà tôi nhìn thấy, thiết kế phần dây chuyền, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ lấy được thiết kế hoa tai và vòng tay của cô ta. Đến lúc đó, chỉ cần các cô tung ra thị trường trước cô ta một bước, vào luồng tiêu thụ, cô ta mà mang bản thiết kế đó cho phía hoàng gia, liền bị coi là sao chép rồi, đến lúc đó, chúng ta lại nghĩ cách khiến bên hoàng gia nhìn thấy bản thiết kế của các cô, tin chắc mặt mũi Trình Ly Nguyệt sẽ bị chà đạp không thương tiếc.”

Hoắc Yên Nhiên sắc bén nhìn Giản Vân, mỉm cười: “Xem ra, cô cũng không thích cô ta.”

“Chúng tôi vốn dĩ là đối thủ của nhau, sao tôi có thể thích cô ta? Nếu không phải vì quan hệ giữa cô ta và Linda rất tốt, đơn đặt hàng thiết kế cho hoàng gia lần này phải là của tôi rồi.” Ở trước mặt Hoắc Yên Nhiên, Giản Vân không che giấu sự chán ghét với Trình Ly Nguyệt, dù sao thì cô ta muốn tỏ vẻ đứng cùng chiến tuyến với Hoắc Yên Nhiên, về sau vẫn còn phải dựa vào cô tiểu thư con nhà giàu này.

Hoắc Yên Nhiên rất hài lòng với lời Giản Vân nói, cô ta thu bản thảo lại: “Được, tôi sẽ bảo người bên tôi thiết kế bản thảo này trước, cô phải nhân cơ hội lấy được phần hoa tai và vòng tay của cô ta, đến lúc đó, chúng tôi cũng sẽ tung hết ra thị trường, như vậy, Trình Ly Nguyệt sẽ bị chụp cho cái tội sao chép rồi.”

“Được, tôi sẽ cố gắng lấy được.” Nói đoạn, Gian Vân lại nói: “Ngộ nhỡ về sau công ty mà truy cứu chuyện này, tôi mong đến lúc đấy cô sẽ giúp tôi, tôi không muốn trở thành đối tượng bị tình nghi.”

“Cô yên tâm, đến lúc đó, tôi sẽ hẹn trợ lý của Trình Ly Nguyệt ra ngoài ăn bữa cơm, sau đó cho cô cơ hội chụp tấm ảnh, đến lúc đó, liền có thể rửa sạch sự hiềm nghi của cô, đổ hết tội lỗi cho trợ lý của Trình Ly Nguyệt là được.”

“Trợ lý của cô ta chính là người có thể vào phòng làm việc của cô ta mỗi ngày, nghi ngờ cô ta còn hợp lý hơn là nghi ngờ tôi nhiều.” Giản Vân bật cười, có con đường rút lui như vậy, cô ta càng vui vẻ hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK