Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

19155

Thẩm gia luống cuống

Lữ Anh mở to hai mắt nhìn sắc mặt lạnh lùng của Trình Ly Nguyệt, Cái gì? Bà đã xin lỗi rồi còn chưa đủ sao? Còn muốn bà gọi con gái đến? Đây chẳng phải muốn khiến mẹ con họ chịu ấm ức sao?
Bị quyền lực của Cung Dạ Tiêu chèn ép, bà đã ôm một bụng tức rồi, lúc này, Trình Ly Nguyệt còn muốn lôi con gái bà đến xin lỗi, sắc mặt Lữ Anh bỗng trở nên khó coi.
Trình Ly Nguyệt cũng đột nhiên nghĩ đến mà thôi, lần này Cung Dạ Tiêu lại giúp cô, sao cô không bắt Thẩm Quân Dao đến xin lỗi và đảm bảo sau này sẽ không gây sự với cô nữa.
Tuy cô ta không đến gây sự với cô, nhưng còn Lục Nhã Tình và mẹ cô ta, có ai không phải do cô ta sai tới đâu?
“Trình Ly Nguyệt, cô đừng có quá đáng, tôi đã xin lỗi cô rồi, cô còn muốn muốn thế nào đây? Quân Dao nhà tôi đâu có đắc tội với cô?” Lữ Anh tức giận đến mất đi chút lý trí.
Trình Ly Nguyệt chớp mắt, cắn răng nói, “Cô ta có đắc tội với tôi không, trong lòng các người tự rõ.”
Cô đang nói về chuyện năm năm trước.
Mặt Lữ Anh biến sắc, nhìn nhân viên đang hoảng hốt đứng quanh xem trò vui, họ đang nhìn bà mà chê cười, bởi vì thái độ khép nép vừa rồi của bà đúng là đã khiến nhân viên bàng hoàng.
Bọn họ chỉ muốn xem kịch vui.
“Tiểu thư Trình Ly Nguyệt, chúng ta có thể đi vào phòng họp nói chuyện không?” Lữ Anh vẫn thức thời lấy lại lý trí, hiện giờ bà không dám đắc tội Trình Ly Nguyệt.
“Tại sao lại phải vào phòng họp? Nếu bà muốn thành tâm xin lỗi tôi thì nói luôn ở đây đi.” Trình Ly Nguyệt vẫn không quên hôm qua bà đã dùng lời nói cay nghiệt thế nào để nhục mạ mình.
“Điều này… Tôi có thể xin lỗi cô, nhưng con gái tôi có lẽ đang bận...” Lữ Anh muốn giải vây cho con gái.
“Có bận hơn cũng phải kêu cô ta đến, tôi cho bà một giờ đồng hồ để nói chuyện với cô ta, tôi sẽ ở phòng làm việc chờ bà, nếu cô ta không đến, tôi không thể nhận lời xin lỗi này.” Nói xong, Trình Ly Nguyệt đi vào phòng làm việc, không thèm để ý nữa.
Lữ Anh tức giận xoay người rời đi, bà xuống lầu thương lượng với chồng.
Dưới lầu, Thẩm Đào Dương thấy bà đi tới, cho rằng bà đã xin lỗi thành công, lập tức thở phào một hơi, “Lên xe đi! Về nhà.”
Lữ Anh đi tới trước xe, vẻ mặt tức giận khôn siết nói, “Chồng à, Trình Ly Nguyệt căn bản không muốn nhận lời xin lỗi của tôi, cô ta nói muốn kêu cả con gái chúng ta đến đây xin lỗi cùng, ông nói xem, không phải cô ta đang được nước làm tới sao?”
Thẩm Đào Dương cũng ngẩn ra vài giây, nhưng liền đưa ra quyết định nói, “Kêu Dao Dao đến, chuyện này, các người cùng nhau gây ra thì cùng nhau giải quyết.”
“Mình à, tôi có thể xin lỗi, nhưng tại sao Dao Dao lại phải cúi đầu xin lỗi cô ta? Về sau, ông kêu Dao Dao phải làm người thế nào chứ?”
“Vậy hãy kêu cả Tuấn Hiên đến, nói chuyện cho rõ ràng.” Hiện giờ Thẩm Đào Dương chỉ lo lắng về công ty của ông, ông không muốn công ty mình bị thu mua chỉ vì chuyện này.
“Cái gì? Còn phải gọi Tuấn Hiên?”
“Dù thế nào cũng phải có câu trả lời thỏa đáng cho Trình Ly Nguyệt, nếu không sẽ không xong với Cung Dạ Tiêu đâu.” Thẩm Đào Dương nói xong, quay sang nói với vợ, “Bây giờ bà gọi điện ngay cho Dao Dao đi.”
Lúc này Lữ Anh thật giống một quả cà thâm, ngày hôm qua bà còn bày ra bộ mặt đắc ý ra oai trước mặt con gái, lúc này sao bà có mặt mũi lôi con mình vào chuyện này chứ?
Nhưng nghĩ đến công ty của chồng mình sắp xong đời, bà không thể yên ổn làm Thẩm thái thái, không thể sống trong xã hội thượng lưu? Bà đành ngồi vào trong xe, gọi điện cho Thẩm Quân Dao.
“Alo, mẹ, có chuyện gì thế?” Thẩm Quân Dao hỏi lại.
“Con gái à! Bây giờ con đang ở đâu?”
“Con đang ở trung tâm mua sắm! Mẹ, con nói cho mẹ nghe này, con mua cho mẹ một bộ đồ, chắc chắn mẹ sẽ thích.”
“Dao Dao, con có thể đến công ty Karman một chuyến không? Có chút việc cần thương lượng với con.”
“Công ty Karman? Công ty của Trình Ly Nguyệt? Đến chỗ cô ta làm gì?”
“Con gái, cứ đến trước đi! Mẹ… và cha con đều đang ở đây, đến nhanh đi.”
“Mẹ, con rất ghét nơi đó, có chuyện gì mẹ cứ nói đi! Con lười đi lắm.” Thẩm Quân Dao còn đang đi shopping mà!
“Dao Dao, mẹ không giấu con nữa, bố con kêu mẹ xin lỗi Trình Ly Nguyệt, mẹ xin lỗi thì thôi đi, thế nhưng, tiểu tiện nhân Trình Ly Nguyệt lại muốn con cũng đến xin lỗi, nếu không sẽ không tha thứ cho mẹ.”
“Mẹ, sao mẹ lại phải đến xin lỗi cô ta chứ?” Thẩm Quân Dao tức giận hỏi.
“Bởi vì… Bởi vì không hiểu sao Trình Ly Nguyệt lại tìm Cung Dạ Tiêu ra mặt, Cung Dạ Tiêu uy hiếp cha con, nếu không xin lỗi cô ta thì hắn sẽ mua lại công ty nhà họ Thẩm chúng ta, mẹ có thể không tới sao?” Lữ Anh ảo não nói.
Lúc này, Thẩm Đào Dương giành lấy điện thoại, nói, “Dao Dao, đến đây nhanh đi, mày xem xem may làm ra chuyện tốt gì.”
“Ba.”
“Kêu cả Tuấn Hiên đến để giải quyết chuyện này ngay, nếu mày không đến, đừng trách ta không nhận đứa con gái này, hừ!” Thẩm Đào Dương thở mạnh, cúp điện nói.
“Chồng ơi, ông làm gì vậy? Sao ông lại nói với con gái như vậy?”
Thẩm Đào Dương cũng rất sợ, Cung Dạ Tiêu giống như con dao kề trên trên cổ, chỉ sai lầm một chút thôi, mạng của ông cũng không còn.
Ở trung tâm thương mại, Thẩm Quân Dao đang hẹn bạn thân đi dạo phố, lúc này, nghe xong điện thoại, khôn mặt thanh tú của cô tức đến trắng bệch, cô nói với bạn, “Mọi người đi tiếp nha! Mình có chút việc, phải trở về một chuyến.”
Nói xong, cô chạy vội về phía bãi đỗ xe, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Lục Tuấn Hiên.
“Có chuyện gì sao?” Giọng Lục Tuấn Hiên có chút lạnh lùng.
“Tuấn Hiên, chỗ bố mẹ đã xảy ra chuyện rồi, đều tại Trình Ly Nguyệt kia, mẹ em chỉ đến công ty cô ta nói hai câu thôi, cô ta lại kéo Cung Dạ Tiêu đến thu mua công ty bố em, bây giờ bố mẹ em đang ở công ty Karman, anh có thể đi cùng em một chuyến không?”
Lục Tuấn Hiên nghe xong liền tức giận đứng lên, “Thẩm Quân Dao, cô lại làm ra chuyện gì vậy.”
Thẩm Quân Dao ngồi trong xe, nghe thấy tiếng quát liền sợ đến giật mình mà run lên, lập tức thút thít nói, “Tuấn Hiên, em không có! Là Trình Ly Nguyệt bắt nạt em.”
“Tôi sẽ đến công ty Karman ngay, cô cũng đến ngay đi.” Lục Tuấn Hiên thở mạnh, tắt điện thoại.
Trạng thái của Thẩm Quân Dao có chút bất ổn, cô khởi động xe, trong đầu đều là sự phẫn nộ đối với Trình Ly Nguyệt, cô thật không nghĩ tới, một Trình Ly Nguyệt lại khiến cô chật vật đến vậy, hơn nữa, đến bố mẹ cô cũng phải đứng ra xin lỗi cô ta.
Trong phòng làm việc.
Trình Ly Nguyệt bình tĩnh ngồi sửa ảnh trong máy tính, hình ảnh một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo hiện ra, cô tỉ mỉ tìm kiếm chỗ thiếu sót trên các chi tiết.
Lúc này, Đường Duy Duy gõ cửa một tiếng, sau đó đẩy cửa tiến đến, “Chị Ly Nguyệt, chị mau nhìn này, người đàn bà chanh chua kia đang treo băng rôn xin lỗi chị đó, thật sảng khoái mà.”
Nói xong, cô ta đưa bức ảnh vừa chụp từ cửa sổ cho Trình Ly Nguyệt xem, nhìn thấy tấm băng rôn, trong lòng cô cũng đã nguôi giận, nhưng muốn khiến cô hết giận thật sự, thì còn cần Thẩm Quân Dao đến xin lỗi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK