Nhưng mà nhóc con này đúng là ai gặp rồi cũng thích, hoa nào thấy rồi cũng nở, mỗi một người nhìn thấy đều muốn bắt đem về nhà.
Đường Duy Duy cầm điện thoại lên gọi cho Trình Ly Nguyệt, đầu dây bên kia, giọng của Trình Ly Nguyệt thấp như thể bị cố ý nén xuống, “Alô, Duy Duy à, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Chị Ly Nguyệt, có một chuyện em nhất định phải báo chị biết, con trai chị bị một người đàn ông bế đi rồi.” Giọng Đường Duy Duy vô cùng gấp gáp.
Đầu dây bên kia, giọng của Trình Ly Nguyệt lộ rõ sự bàng hoàng, “Gì cơ?”
“Chị Ly Nguyệt, chị khoan hãy lo lắng, em biết là ai bế con trai chị đi khỏi, chị xong việc chưa? Xong việc rồi thì nhanh chóng đến tập đoàn Cung Thị tìm Cung Dạ Tiêu đòi lại con trai nhé!”
Tại một quán cà phê bên cạnh tập đoàn Lục Thị, Trình Ly Nguyệt tay cầm túi xách, nhanh chóng đẩy cửa bước ra khỏi phòng, gấp rút và có hơi lớn tiếng hỏi Đường Duy Duy ở đầu dây bên kia, “Cung Dạ Tiêu là ai? Tại sao anh ta muốn bế con chị đi?”
“Cung Dạ Tiêu nói con trai chị là con anh ta, anh ta muốn chị đi tìm anh ta.” Đường Duy Duy có chút bấn loạn rồi.
Lúc này Trình Ly Nguyệt cầm túi xách phóng như bay ra ngoài, bất an đến muốn phát điên, “Tên Cung Dạ Tiêu đó ở đâu?”
“Công ty của anh ta chính là tòa nhà kim tự tháp vàng ở đối diện công ty chúng ta.”
Não Trình Ly Nguyệt oang oang, tòa nhà đó? Cô đón một chiếc taxi dưới lầu của quán cà phê, hớt hãi nói với tài xế, “Đến tòa nhà tập đoàn Cung Thị, làm ơn nhanh chút.”
Vị tài xế lập tức đạp g axe, xe lao vút về phía trước, Trình Ly Nguyệt cúp điện thoại, gọi cho Linda nói vội, “Linda, chị lên chờ Thẩm Quân Dao, em bây giờ phải rời khỏi một lúc.”
“Được thôi.” Linda không hỏi nhiều, chỉ trả lời một tiếng.
Trình Ly Nguyệt cúp máy xong, trong đầu chỉ có hình bóng của con trai, đáng chết mà, tên Cung Dạ Tiêu này là ai cơ chứ? Tại sao lại bế con cô đi? Nhóc con từ khi nào mà đến một chút tinh thần cảnh giác này cũng không có rồi?”
Nếu như tìm thấy nhóc, không đánh đòn không được mà.
Trình Ly Nguyệt đợi ở đây hơn một tiếng đồng hổ, Thẩm Quân Dao vẫn chưa xuất hiện, lại còn cho trợ lý của cô ta đến trước ứng phó với cô một hồi, cô biết, cô ta cố ý đến muộn, nhưng bây giờ, cô cũng không rãnh để hầu cô ta nữa.
Cô bắt đầu phân tích câu nói ban nãy Đường Duy Duy nói, Cung Dạ Tiêu nói con của chị là của anh ta, chết tiệt mà, ở đâu xuất hiện một người đàn ông giành con với cô thế này?
Vừa hay tập đoàn Lục Thị cách tòa nhà Cung Thị không xa, hai mươi phút là đến nơi, Trình Ly Nguyệt đưa tiền cho tài xế, không chờ thối là đã đẩy cửa xuống xe rồi.
Cô phóng nhanh đến phía trước tòa nhà, ngước đầu nhìn tòa nhà cao chọc trời, xa vút khó mà với tới này, không suy nghĩ gì, đôi cao gót chạy hớt hãi vào trong.
Cô đi vào sảnh lớn, phóng ngay đến quầy tiếp tân, khuôn mặt căng thẳng, giọng có chút nổi giận nói với tiếp tân, “Tôi là Trình Ly Nguyệt, tôi tìm Cung Dạ Tiêu.”
Câu này khiến cho tám người ở quầy tiếp tân đều đứng hình, nhìn cô không chớp mắt.
Nhưng mà, trước đó tiếp tân đã nhận được thông báo, một trong số họ mỉm cười bước ra từ trong quầy, “Trình tiểu thư, mời đi theo tôi ạ.”
Trình Ly Nguyệt ngơ người một chút rồi vội vàng đi theo cô ta đi về phía thang máy bên cạnh, cô tiếp tân quẹt thẻ mở cửa thang máy, hai người bước vào.
Nét mặt kinh hoàng của Trình Ly Nguyệt khó mà che đậy được, suốt quãng đường cô bức rức chỉ muốn mau chóng gặp được con trai, hoàn toàn quên mất Cung Dạ Tiêu là ai, lúc này, cô mới nhìn về phía cô tiếp tân bên cạnh hỏi, “Cho hỏi, Cung Dạ Tiêu làm việc gì thế?”
Cô tiếp tân có chút bất ngờ nhìn cô, “Cung Tổng là sếp lớn của công ty chúng tôi đấy ạ!”
Trình Ly Nguyệt lại kinh ngạc mất vài giây, Cung Dạ Tiêu là chủ nhân của tòa nhà này? Vậy lại có liên quan gì đến con trai của cô chứ?
Trong phòng tổng tài.
Trước mắt cậu nhóc bày ra một đống thức ăn vặt, Cung Dạ Tiêu ngồi bên cạnh cậu, hai cha con đã giao lưu tình cảm hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, tình cảm nhanh chóng nâng bậc.